Chương 1.1: Đừng sợ

Năm Trinh Nguyên thứ hai mươi, đêm mùng bảy tháng bảy.

Cầu sao vắt ngang, bầu trời sáng rực, yến hội buổi tối mùa thu. Đêm tối trong lầu các ở phủ phủ Trung Viễn Bá chật ních quan nha sai vệ mặc công phục sâm nghiêm.

Bọn họ nhìn chằm chằm cô nương áo trắng nức nở trong gió lùa, nàng khóc kể vừa ấm ức lại tuyệt vọng: "Sao ta có thể gϊếŧ Uyển Nhi chứ? Nàng là muội muội của Thôi thế tử, ta chỉ muốn kết giao với nàng, sao lại hại nàng ấy được?"

Nàng rơi nước mắt đầy mặt, dáng người lung lay sắp đổ giống như cành liễu non sắp bị gió bẻ gãy, mà hơn mười đôi mắt xung quanh lạnh lùng khinh bỉ, hiển nhiên đã xem nàng là hung thủ.

Thấy không ai tin mình, cô nương áo trắng quỳ xuống trước nam nhân trung niên đang ngồi ở chủ vị: "Bá gia, Lục Nhu Gia con thề với trời, nếu con hại Uyển Nhi thì sau khi con chết sẽ xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Lúc ý thức của Tần Anh quay về, đập vào mắt nàng chính là cảnh tượng như thế. Nàng không rõ nhưng cảm thấy ba chữ "Lục Nhu Gia" hơi quen thuộc.

Lúc này, nữ tử mặc y phục màu tím dung mạo xinh đẹp đi về phía nàng, hốc mắt ửng đỏ nói: "Anh Anh, không ngờ Lục cô nương trông có vẻ yêu kiều lại vì hôn sự của mình và Hầu thế tử Trường Thanh Hầu mà nhẫn tâm gϊếŧ Uyển Nhi..."

Tần Anh nghe vậy, nàng ngẩn người như bị sét đánh.

Nàng xuyên sách rồi!

Rõ ràng đây là cốt truyện của truyện ngược cổ đại mà nàng đã xem qua, người đang quỳ trong chính sảnh là nữ chính Lục Nhu Gia. Sau khi thành thân bị nam chính bạch nguyệt quang ngược tâm thân, khi nàng ấy chết thê thảm thì nam chính mới phát hiện mình yêu nàng ấy.

Mà mở đầu truyện, Lục Nhu Gia bị quấn vào một vụ án mạng, một nữ phụ độc ác bắt lấy cơ hội hãm hại nàng ấy thành hung thủ gϊếŧ người, khiến nàng ấy bị xét nhà, vào ngục nhận hết tra tấn.

Trong nguyên tác, Tần Anh chính là nữ phụ độc ác này.

Trước mắt Tần Anh biến thành màu đen, lúc trước nàng thấy nữ phụ trùng họ trùng tên với nàng nên mới xem quyển sách này, kết quả không ngờ lại là nữ phụ bia đỡ đạn độc ác. Trái lại nữ chính dịu dàng lương thiện, dễ rơi nước mắt. Mà hôm nay ông trời trêu ngươi, nàng lại biến thành nhân vật mình ghét nhất!

Thật ra trong sách, Tần Anh xuất thân vô cùng tốt, phụ thân là Lâm An Hầu, mẫu thân là trưởng công chúa Nghĩa Xuyên, vừa ra đời đã được tứ phong Vân Dương huyện chủ, được thái hậu sủng ái. Ngoại trừ việc đáng tiếc là mẫu thân và huynh trưởng mất sớm thì cuộc đời của nàng thuận buồm xuôi gió.

Nhưng sau này nàng lại não yêu đương, thích nam chính Thôi Mộ Chi.

Nàng vì Thôi Mộ Chi mà phí hết tâm tư, làm trò cười cho thiên hạ, cự tuyệt vô số hôn sự. Nàng từ Vân Dương huyện chủ được mọi người kính trọng ước ao trở thành trò cười không thể gả đi ở kinh thành. Yêu mà không có được khiến tính cách nàng thay đổi, hại nữ chính bị xét nhà hạ ngục, còn muốn nhân cơ hội lấy mạng nữ chính. Vào giây phút quan trọng, Thôi Mộ Chi phát hiện chân tướng, trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, dùng kiếm gϊếŧ chết nàng!

Đúng là máu chó lại hoang đường!

Kiếp trước nàng vì công việc hi sinh vì nhiệm vụ, chết trong vụ nổ. Ông trời muốn cho nàng sống lại lần nữa nên cho nàng vào loại cốt truyện này, nhưng mà...

Trong nguyên tác, Tần Anh bị gϊếŧ, còn bị Thôi Mộ Chi ngụy tạo thành việc ngoài ý muốn. Từ đó về sau, không ai quan tâm sự thật về việc Thôi Uyển bị gϊếŧ nữa, nàng ấy bị kết án trượt chân rơi xuống nước. Hung thủ thật sự mưu hại nàng ấy từ đầu đến cuối vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Nếu như bây giờ tìm được hung thủ thì câu chuyện sẽ phát triển thế nào?

Ánh mắt Tần Anh chấn động, mặc dù cốt truyện không ổn nhưng tra án là việc nàng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn!

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Tần Anh cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay.

Hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của đại tiểu thư phủ Trung Viễn Bá, Thôi Uyển. Tất cả khách mời đều được mời đến, yến hội vui vẻ kéo dài đến xế chiều. Bởi vì vừa đến tiết Thu tịch nên Thôi Uyển giữ lại mười người có quan hệ tốt, muốn dạo chơi, khất xảo*.

Khất xảo: Xin Chức Nữ cho được khéo tay thêu thùa.

Nhưng không ai ngờ, khi chơi được phân nửa, khi đám người tách nhau ra đi thả đèn trên sông, phát hiện Thôi Uyển chết thảm ở đầm hoa sen góc Tây Bắc hồ Ánh Nguyệt. Điều khiến người ta tiếc nuối chính là mười ngày sau là ngày đại hỉ xuất giá của nàng ấy.

Biến cố này giống như sấm sét giữa trời quang, Trung Viễn Bá phu nhân Lâm thị khóc ngất tại chỗ, các vị khách cũng bị dọa đến hoảng hồn. Sau một hồi hỗn loạn ngắn ngủi, Trung Viễn Bá Thôi Tấn báo quan, lại "Mời" những vị khách đến Mộ Các chờ đợi.

Bởi vì đây là án mạng ở Bá phủ cho nên nha môn trong kinh đến rất nhanh. Thậm chí, đội quân nằm trong tay hoàng đế là Hữu Kim Ngô Vệ, Long Dực Vệ đặc biệt để truy bắt, hình ngục cũng phái hai mươi người đến. Mà chứng cứ khiến Lục Nhu Gia bị hoài nghi thành hung thủ chính là chiếc khăn lụa cách thi thể Thôi Uyển không xa.

Cho dù Lục Nhu Gia thề thốt thế nào cũng không thể khiến Trung Viễn Bá mềm lòng, ông ấy lạnh lùng nhìn nàng: "Buổi chiều di dạo, tất cả tôi tớ đầu canh giữ ngoài cửa thùy hoa ở hậu hoa viên. Vườn hoa lớn như thế, chỉ có mười vị cách, mà trong những người này, chỉ có một mình cô nương có xích mích khi Uyển Nhi còn sống. Một tháng trước, truyền ra Lục thị và phủ Trường Thanh Hầu kết thân, Uyển Nhi cảm thấy dòng dõi Lục thị không cao nên từng nói trước mặt Hầu gia và phu nhân rằng cô nương không xứng với Mộ Chi, khiến cho nương vô cùng khó xử đúng không?"

"Mười ngày sau, nó sẽ gả cho thế tử Hoài Nam quận vương, hôn sự này ai cũng khen ngợi, mà hôn sự của ngươi và Mộ Chi vẫn chưa định ngày. Ngày biết mẫu thân Mộ Chi rất yêu chiều con bé, có phải cô nương sợ Uyển Nhi làm hỏng hôn sự của hai người?"

Thôi Tấn bi thương nói: "Hôm nay, những người đến đều là bằng hữu thân nhau qua mấy đời, mà bình thường không nói con bé kết thù với người khác, cho dù cãi nhau cũng không có. Chỉ có cô nương, một tháng nay qua lại với Uyển Nhi rất nhiều, ngoại trừ cô nương, ta không nghĩ ra ai lại nhẫn tâm làm hại nó."

Thôi Tấn nói xong, Triệu Liêm, bộ đầu nha môn trong kinh cũng nói: "Cô nương quả quyết nói mình chưa từng đi đầm hoa sen, nhưng khăn lụa của cô nương lại xuất hiện bên cạnh thi thể của Thôi cô nương. Tối nay lúc đi dạo hoa viên, cô nương rời đi một mình, còn nói mình đi Vọng nguyệt đài nhưng không ai làm chứng, cô nương còn muốn giảo biện thế nào?"

Lục Nhu Gia nghẹn ngào không nói nên lời, dời mắt nhìn nam tử đứng cạnh Thôi Tấn. Người này có gương mặt lạnh lùng, dáng người thẳng tắp, tuổi còn trẻ đã có khí thế bức người. Nàng buồn bã nói: "Thế tử, thật sự không phải là ta, ta chưa từng oán trách Uyển Nhi."

Tần Anh thấy cảnh này nhíu chặt lông mày, giờ phút này người Lục Nhu Gia xin giúp đỡ chính là nam chính trong nguyên tác... Thế tử Trường Thanh Hầu, Thôi Mộ Chi. Người chết Thôi Uyển chính là đường muội cùng dòng họ với Thôi Mộ Chi. Sau khi xảy ra chuyện, Thôi Mộ Chi là người duy nhất không bị hoài nghi trong các vị khách, còn giúp thu xếp hậu quả. Song, Lục Nhu Gia không ngờ vừa rồi Thôi Mộ Chi không giúp nàng.

Lục gia mấy đời làm ngự y, khi xưa tổ phụ của Lục Nhu Gia đã cứu phụ thân của Thôi Mộ Chi. Lúc đó vì muốn báo ân mà hai nhà đã định thông gia từ bé. Chỉ là mười mấy năm qua đi, Thôi thị không hề nhắc đến chuyện này.

Sau này, trong tay Thôi gia nắm trọng binh, bị Trinh Nguyên Đế kiêng kị. Đến khi Thôi Mộ Chi đến tuổi thành thân, vì biểu hiện trung thành mà Thôi thị không dám kết thông gia với nhà quyền quý, lúc này mới nhớ đến hôn sự này.

Không nói đến chuyện Thôi Mộ Chi không thích Lục Nhu Gia, trong lòng của y đã có ánh trăng sáng. Bây giờ y phiền muộn khi bị ép thành thân đều vì Lục Nhu Gia, đây là lúc y có khúc mắc với nàng ấy nhất.

Quả nhiên, Thôi Mộ Chi hờ hững hỏi: "Vậy khăn lụa kia giải thích thế nào?"

Lục Nhu Gia như rơi vào hầm băng, trong chớp mắt nước mắt ngập hốc mắt.

Đáy lòng Tần Anh rét run.

Trong nguyên tác, khi thấy Thôi Mộ Chi không hề tin tưởng mình, Lục Nhu Gia đã từng lạnh lòng muốn từ hôn. Song, Thôi Mộ Chi không muốn từ bỏ hôn sự có mỹ danh báo ân này. Sau khi cứu được nàng ấy, Thôi Mộ Chi dùng hành động gϊếŧ nguyên chủ để cho thấy đáy lòng có nàng ấy, lúc này mới khiến cho nàng ấy tin tưởng đi vào vực sâu.

Thiết lập của Thôi Mộ Chi nói một câu nam cặn bã đã có thể gọi là nhẹ nhàng.