Chương 3: Trác Nhĩ Phàm

Hiện ra dưới ánh mắt cô, một chàng trai ung dung đứng tựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực buông lỏng tiêu sái bước lên hai bước. Khuôn mặt chàng trai tuy đứng ở nơi ngược sáng nhưng nét đẹp tuyệt đối không thể nào che giấu được. Cơ thể cậu ta cao hơn Phong Miên rất nhiều, chỉ khiến cô ngước lên nhìn qua cũng thấy mỏi cổ.

Mái tóc đen bóng bồng bềnh như tổ quạ. Làn da trắng sáng nhưng thoạt nhìn rất cứng cáp, yết hầu nam tính trượt xuống càng muốn dụ người.

Khuôn mặt tinh sảo cùng đôi mắt hổ phách có nét lười nhác hướng đến nữ nhân đánh giá. Nhưng cậu một chút không có hứng thú. Cậu chỉ muốn đi giải quyết vấn đề ai ngờ lại gặp bà già lớp chín ở đây, muốn trêu chọc chút không nghĩ cô ta lại không có phản ứng gì.

Đợi mãi người không chịu tránh cũng không nói câu nào, thứ phía dưới lại truyền đến một cảm giác rùng mình, bàn tay thon dài vội đẩy thân thể nhỏ bé nhích ra: "Tránh ra chút đi, phiền quá."

Bả vai gầy trơ xương tiếp xúc với ngón tay khiến đại thiếu gia Trác Nhĩ Phàm đơ người vài giây. Ánh mắt rung chuyển không tin vào giác quan của mình.

Bốn đôi mắt chạm nhau, hai con người cùng kinh ngạc.

Tuy nhiên, ngay sau đó Trác Nhĩ Phàm đã xoay người đi tiếp đến phòng vệ sinh gần đó để lại Phong Miên đứng ngốc.

Phong Miên hoang mang không hiểu chuyện gì, trái tim cô đập thình thịch suýt nữa đã rơi vào đôi mắt đen nháy của thiếu niên.

"Chán quá, Hầu ca không cho chúng ta vào đó hút thuốc, đứng đây sợ bị lão kia bắt được quá. " Tên nam nhân bên ngoài há miệng nhả ra một ngụm khói sau đó mới nói.

"Tôi phát hiện thì sao?!" Giọng nói trầm thấp từ xa vang lên.

Phong Miên nghe được rất rõ, cô cắn môi, hơi chột dạ lập tức quay phắt đi thu dọn đồ đạc. Cộng với tiếng róc rách truyền ra từ bên trong buồng vệ sinh trực tiếp ném Phong Miên xuống địa ngục, tay cô run rẩy, cầm thỏi son không chắc liền đánh rơi xuống sàn nhà.

"Phong Miên! Em làm gì ở đây vậy?"

Lúc Phong Miên ngồi yên trong lớp học, hai tai và cả mặt cô đã đỏ tới nỗi muốn đào hố chôn mình. Cô chỉ mới xuyên đến đã bị hiểu lầm, cô nói bản thân sống gần ba mươi năm cuộc đời chưa bao giờ có ý nghĩ xấu với học sinh liệu có ai tin không.

Giang Hồ may sao không làm quá lên không thì đám người của tên mập kia sẽ lấy lý do đó ra để bắt nạt Phong Miên tiếp.

Cô trong hai ngày đã suy nghĩ kĩ, mục đích tới đây của cô chính là bảo vệ Phong Miên và giúp cô nhóc có một tương lai sáng lạng. Hạ Y học cấp ba thường đọc vô số loại truyện tranh hay tiểu thuyết và cô cũng đặ biệt thích thể loại này. Lý do duy nhất của tất cả mọi bộ truyện đều là giúp thân xác người khác trở nên tốt đẹp hơn, nên với thân phận là một giáo viên năm năm xuất sắc cô không thể không giúp cô nhóc.

Nhưng... Nghĩ đến chuyện thân xác của mình không biết trôi dạt về đâu cô lại cảm thấy đau lòng muốn chết đi ngay. Thông tin trên các ứng dụng thường trùng lặp khá nhiều đã vậy thành phố cô đang ở và thành phố thân xác của mình cách tận ngàn dặm nên rõ ràng khó có thể tìm được. Với cả bay đến đó cũng phải mất khá nhiều tiền, hiện tại đến một đồng ăn sáng cô còn không có nói gì tiền máy bay.

Thầy Trương thấp bé mái tóc hoa râm từ trên bục giảng thấy ngứa mũi liền quay người để cổ tay lên mũi hắt hơi một cái thật lớn nhưng không may ngay lúc đó hình ảnh Phong Miên cúi đầu nghịch điện thoại lọt vào tầm mắt khiến thầy tức điên lên: "Phong Miên!" Cái lớp đã không coi ai ra cái gì, giờ ngay cả đứa nhỏ ngoan ngoãn kia cũng bị lây sao?

Viên phấn từ đâu bay tới ném chuẩn ngay giữa trán Phong Miên. Cả lớp đang ngồi chơi thấy vậy cũng quay lại hóng chuyện. Tôn Tử còn đang chơi game nên không thèm quay xuống nhưng miệng vẫn cười khinh bỉ kể cho huynh đệ cùng phe với mình: "Cái con nhóc Phong Miên đang bị lão Trương giáo huấn kìa ha ha ha... A! Hầu ca, có thằng trong bụi cây kìa!"

"Phong Miên chút nữa gặp tôi ở phòng giáo viên." Thầy Trương ngực phập phồng cố nín cơn giận dữ.

"Dạ." Phong Miên thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn quanh lớp có chút ngại chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, xoa xoa cái trán tinh xảo của mình.

Cô gái nằm gục trên bàn với tóc màu nâu, tai đeo ba cái khuyên, trên miệng cũng có một cái bằng bạc bên cạnh Phong Miên mãi mới ngỏng dậy hóng chuyện. Bạch Ngọc nhếch mép cười, đầu vẫn không ngẩng lên lẩm bẩm: "Biết ngay mà."

"Bạn hỏi mình gì vậy?" Phong Miên quay đầu, tò mò hỏi lại. Đợi một lúc lâu sau thấy cô không trả lời nên Phong Miên cũng không hỏi nữa.

Cô lấy sách ra tập trung nghe thầy giảng rồi ghi lại. Đều là những kiến thức cô đã quá quen, các câu hỏi cũng rất dễ không khó, lớp này có danh là kém nhất nhưng kiến thức không khác lớp giỏi cô vẫn dạy.

Cô nhóc học tuy không giỏi ở trường quý tộc Thiên Bắc nhưng so với mặt bằng chung, nếu học ở trường của cô có thể sẽ trở thành học bá cũng nên, chỉ cần chăm chỉ thêm chút là ổn.

"Ai có thể giải giúp thầy bài này đi." Thầy Trương liếc mắt nói tiếp: "Làm được tôi cho em đấy không cần làm bài kiểm tra lần sau."