Chương 13: Doanh Chính/ Không não và không vui (10)

Khi Toàn Ninh từ Hưng Khánh cung trở về, Doanh Chính ngay lập tức trở thành “Không não”, nhấc chân đạp một cái, trực tiếp đá người đang đứng trên bậc thềm cao xuống dưới.

Toàn Ninh tuổi không còn trẻ, chợt bất ngờ bị đá một cái, lăn từ bậc thềm cao nhất xuống phía dưới, té ngã chảy máu đầu.

Trong lòng hắn tức giận nhưng không dám thể hiện ra ngoài, đành phải khóc lóc kêu gào, "Lão nô có tội, lão nô đáng chết, cầu mong bệ hạ khoan thứ!”

Doanh Chính đứng trên thềm cao, bễ nghễ cười lạnh, “Ngươi có tội lỗi gì? Ngươi rất tốt! Ăn đông ở tây, rất biết buôn bán!”

Nói xong thì mặc kệ hắn, quay người trở vào nội điện.

Mấy thái giám gần đó phụ thuộc vào Toàn Ninh thì vội vàng đỡ người lên, thấy hắn bị thương nặng thì lưỡng lự không biết có nên tìm thái y tới khám không —— làm cánh tay đắc lực của Thái Hậu thì Toàn Ninh có quyền lợi này.

Họ bắt đầu do dự lên khi thấy chó săn Thái Bình, kẻ vừa quy phục tân đế giống như một con ch.ó hầu hạ tân đế đi vào nội điện, song một tên đồ đệ của hắn còn đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm chỗ này.

Hiện giờ nếu như vẫn giúp Hưng Khánh cung làm việc thì chắc chắn sẽ làm tân đế tức giận, thái giám Toàn Ninh có chức vụ cao trong Điện Trung Tỉnh đều có hại, bọn họ làm sao có trái cây ngon mà ăn?

Tuy nói việc này do Hoàng Thái Hậu phân phó, nhưng Hoàng Thái Hậu nước xa không giải được khát ở gần, càng đừng nói tân đế là người không não và ngoan cố, hắn bất mãn ai là sẽ đánh chết người đó, Hoàng Thái Hậu chẳng lẽ sẽ khiến hắn đền mạng?

Việc nhỏ như đánh chết thái giám, hoàng đế đến cả một sợi tóc sẽ không rơi!

Đã như vậy thì hiện giờ công việc ở đây có nên tiếp tục làm hay không, mà làm như thế nào sẽ là một dấu chấm hỏi.*

……

Doanh Chính chưa bao giờ nghĩ đến việc loại bỏ toàn bộ tai mắt của Hoàng Thái Hậu ra ngoài Thái Cực Điện.

Bởi vì hắn biết, đây là mục tiêu không thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn.

Một người có xuất thân tông thất được quá kế thành hoàng đế, trước khi lên ngôi thì không ở trong cung ngày nào, chẳng quen biết thái giám lẫn cung nhân, chỉ như vậy mà đòi ngăn cản Hoàng Thái Hậu, kẻ từng làm mấy chục năm Hoàng Hậu bỏ người vào trong cung của mình?

Ban ngày ban mặt, tại sao còn nằm mơ nói mớ?!

Điều hắn muốn là khiến Hưng Khánh cung hơi thu liễm, để cho mình có đủ không gian mà thở dốc.

Không cần gϊếŧ người, không cần vừa đe dọa vừa xúi giục, hắn chỉ cần tỏ thái độ của mình là đủ rồi.

Hoàng Thái Hậu đã già rồi, mà tân đế còn rất trẻ, không có ai sẽ chọn mặt trời sắp lặn vào chiều tà, mà không chọn mặt trời đang dâng lên tỏa sáng rực rỡ.

Hắn chờ được.

Nhưng so với tất cả thái giám và cung nữ trong điện thì quan trọng nhất là ——

Những tay sai bảo vệ hoàng tộc, con dao găm ẩn núp sau bóng dáng ngai vàng, Hoàng gia Nội vệ đâu rồi?

Lưu Triệt vui sướиɠ khi người gặp họa, “Không não làm hoàng đế hơn hai mươi ngày, chưa thấy qua bóng ma nào!”

Lý Thế Dân, “Không não sao không cảm thấy có vấn đề.”

Chu Nguyên Chương, “Làm sao mà hắn ngủ được?!”

Lý Nguyên Đạt, “Ở tuổi này, trong thời gian này, làm sao hắn ngủ nổi?!”

Doanh Chính không biết nói gì, “…… Các ngươi đủ rồi!”

Hắn xoa huyệt thái dương, suy nghĩ vấn đề này, “Trước khi Tiên đế qua đời, Nội vệ đương nhiên nằm trong tay ông ta, nhưng sau khi Tiên đế qua đời thì sao? Dựa theo ý định thành lập Nội vệ thì phải được giao cho tân đế mới đúng, nhưng hiện giờ……”

Mộ Dung Cảnh thậm chí chưa thấy qua cái bóng nào.

Có thể bởi vì Tiên đế qua đời quá nhanh, nên chưa kịp truyền lại con át chủ bài Nội vệ cho tân quân ——

Nhưng sau khi Tiên đế sắp xếp xong xuôi người thừa kế, triệu kiến tất cả trọng thần thì mới qua đời!

Nói cách khác, Tiên đế có thừa thời gian năng lực làm việc này, nhưng ông ta cố ý xem nhẹ nó, đem thế lực Nội vệ giao đến trên tay người khác!

Lưu Triệt nói, “Các ngươi cho rằng người này sẽ là ai?”

Lý Thế Dân ngẫm nghĩ, nói, “Có lẽ không phải chỉ một người, mà là một tập thể cùng chung lợi ích.”

Lý Nguyên Đạt như suy tư gì, “Có lẽ chính là kẻ đã lừa dối Tiên đế khiến ông ta ngẫu nhiên lựa chọn Mộ Dung Cảnh làm người thừa kế."

Chu Nguyên Chương lại nói, “Không lấy lại con dao này thì tối đến sẽ rất khó ngủ!"

Giống như cơ quan đặc vụ Cẩm Y Vệ, làm sao có thể cho người khác điều khiển ngoài hoàng đế?

Nói một cách đơn giản, hiện giờ phải làm gì để thu hồi Nội vệ?

Cái gọi là Nội vệ, chính là những kẻ hoạt động trong bóng tối, vì thiên tử gạt bỏ trở ngại, diệt trừ dị kỷ, tra xét tin tức, theo dõi triều thần, làm hàng đống việc bẩn thỉu.

Tổ chức này đã tồn tại qua nhiều triều đại, còn được hoàng gia bảo vệ, muốn tra ra tìm được, nói dễ hơn làm?

Nhưng mà……

Lưu Triệt nhìn xung quanh một lần, thấy thần sắc mọi người đều vui vẻ, khuôn mặt nhẹ nhàng, hiển nhiên cảm thấy việc này chẳng hề khó khăn, lập tức hiểu ra, “Xem ra mọi người đều có cách giải quyết?”

Lý Thế Dân cười hai tiếng, “Cũng vậy cũng vậy.”

Lý Nguyên Đạt nói, “Các ngươi suy nghĩ điều gì?”

“Rất đơn giản……”

Ánh mắt Chu Nguyên Chương xuyên thấu vô số thời không, chạm vào ánh mắt kiên nghị của Doanh Chính, “Ta không đi tìm núi, khiến cho núi đi theo ta!”

……

**** Tiếng lóng tỏ vẻ hoang mang hoài nghi.