Chương 3: Doanh Chính, mau tới ăn thuốc trường sinh nào (3)

Men say làm lộ ra nỗi kinh hoàng ẩn giấu sâu trong đáy lòng hắn, đêm đó Doanh Chính nằm ở trên giường rất lâu mà vẫn chưa từng nhắm mắt, mãi cho tới khi chân trời phía đông bắt đầu trở nên trắng xóa thì mới chìm vào giấc ngủ do quá mệt mỏi.

Hắn đang mơ.

Doanh Chính biết rõ chính mình lúc này đang ở trong mộng.

Bởi vì hắn đi tới Thiên cung.

Mây trắng mờ mịt, lầu quỳnh điện ngọc, cúi đầu đi xem thì thấy chính mình đang đứng phía trên bầu trời xanh, mơ hồ có thể thấy được núi sông chằng chịt hiện ra dưới chân.

Đây, đây chẳng lẽ là chỗ ở của tiên nhân trong truyền thuyết?!

Niềm vui sướиɠ cực kỳ mãnh liệt bao phủ Doanh Chính trong nháy mắt, hắn gần như không thể khống chế sự run rẩy của cơ thể, cơn đau đớn ở khớp xương và tiếng ồn trong đầu bấy lâu nay đều biến mất không chút dấu vết, năng lượng dồi dào tràn ngập trong cơ thể hắn, Doanh Chính dường như trở lại lúc tuổi trẻ chính mình.

Bốn phía cung điện đều được bao phủ một lớp sương trắng như ảo mộng, hắn đi dọc theo lan can chạm ngọc, không ai dạy cũng biết đi đến nơi cao nhất của cung điện, trong chính điện có vị tiên tóc trắng xóa trong khi mặt như trẻ con đang ngồi trên đệm hương bồ gật đầu mỉm cười với hắn.

“Khách tới chính là hoàng đế nhân gian Doanh Chính?”

Doanh Chính sửa sang quần áo và mũ, “Doanh Chính gặp qua tiên nhân.”

Tiên nhân dùng tay vuốt râu, khen, “Tần Vương dẹp sáu nước, hổ mạnh đã nhe nanh! Sáu thế hệ cố gắng đến ngươi hoàn thành việc trọng đại là nhất thống thiên hạ, luận cập công tích, không dám nói sau này không ai bằng nhưng cũng là điều trước đó chưa ai làm được, cực tốt, cực tốt!”

Doanh Chính nghe tiên nhân nhắc đến công tích của mình, trong lòng thầm tin tưởng, không khỏi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, “Ta mặc dù là hoàng đế nhân gian, nhưng mà chung quy khó có thể thoát khỏi phàm tục, mắc kẹt trong khốn khổ sinh lão bệnh tử, dám cầu tiên nhân dạy dỗ, ban ta trường sinh, nếu thành công, ắt sẽ tôn tiên nhân trở thành quốc sư, đời đời hưởng cung phụng……”

Vị tiên nhân lại lắc đầu nói, “Chúng ta đã siêu việt thế gian, chốn phàm với ngô* có quan trọng gì! Huống chi ngươi mặc dù là hoàng đế nhân gian, nhưng chung quy cũng chỉ là thân xác phàm nhân, hưởng thiên hạ cung phụng cũng đủ rồi, làm sao có thể mong đợi tồn tại cùng đất trời!”

Doanh Chính cảm thấy trong lòng sinh ra tuyệt vọng, đang định mở miệng, lại nghe vị tiên nhân nọ thay đổi lời nói, “Tuy nhiên, ngươi ở thế giới này lại có công tích lớn lao……”

Doanh Chính bị lời nói của tiên nhân làm cho lòng bất an, điều hắn mong mỏi mấy năm nay đã gần ngay trước mắt thế nên trong lúc nhất thời hắn không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng và mong mỏi nhìn chăm chú vào vị tiên nhân trước mặt.

Vị tiên nhân nọ chần chờ mãi, rốt cuộc quát, “Doanh Chính, hãy nghe lời nói của ngô! Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, lục đạo luân hồi, đều có vận mệnh riêng, phàm nhân sao có thể thành tiên được? Ngươi ở phàm thế làm người tìm kiếm đan dược cũng tốt, Bồng Lai tiên sơn cũng vậy, đều là giả dối, không có hy vọng trường sinh!”

Trái tim Doanh Chính dần dần chìm tới rồi đáy biển, lại nghe được tiên nhân cho hắn một tia hy vọng, “Bất quá, hôm nay ngươi đến gặp ngô, có thể thấy được cùng ngô có duyên —— thôi được, hôm nay trong mộng ngô truyền lại cho ngươi cách chế ra thuốc trường sinh bất lão, việc này trái với ý trời, ngô chỉ cho ngươi một lần cơ hội, ngươi mau chóng ghi nhớ không được lãng quên!”

Vui mừng đến quá mức đột ngột.

Doanh Chính sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong lúc nhất thời lòng bàn tay hắn run lên vì phấn khích, liên tục cất tiếng cảm tạ.

Tiên nhân nói, “Thuốc trường sinh được làm từ 26 loại nguyên liệu điều phối mà thành, đầu tiên……”

“Chờ một chút!”

Doanh Chính sờ soạng trên người một lần, cuối cùng cũng không có tìm thấy thứ gì, đành hy vọng nhìn nói, “Tiên nhân hãy chờ để ta lấy vải vóc bút viết, sự tình rất quan trọng cho nên ta cực sợ hãi bỏ sót vài điều.”

Tiên nhân ngừng lại một chút, vẫy tay đưa qua đi một mảnh vải và một cây bút lông.

Doanh Chính tìm viên đá nhỏ đặt lên đầu gối, trải tấm vải lên trên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ hận không thể dựng thẳng lỗ tai lên để nghe.

Tiên nhân từ từ nói, “Dược liệu đầu tiên của thuốc trường sinh……”

Doanh Chính vô thức đưa đầu về phía trước, lại hoảng sợ phát hiện ra lầu quỳnh điện ngọc trước mắt đang bắt đầu lay động, khuôn mặt tiên nhân theo đó dần trở nên mơ hồ.

Một nỗi sợ hãi xưa nay chưa từng có bao trùm lấy hắn, “Không! Không —— ta vẫn chưa……”

Có được phương thuốc trường sinh bất tử ——

Sau đó sự tình phát triển cũng không dựa trên mong muốn của hắn, thế giới trong mơ rung chuyển càng dữ dội hơn, cuối cùng hoàn toàn rách nát trong tiếng thét của Doanh Chính.

Hy vọng trường sinh rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng ——

Tựa như con khỉ không có trí khôn đều đi mò trăng đáy nước tất nhiên khiến người tức cười, nhưng hắn không giống như con khỉ ngu xuẩn đó, rõ ràng hắn đã chạm vào vầng trăng kia.

Rõ ràng hắn đã chạm vào ánh trăng!!!

Doanh Chính cảm thấy ngũ tạng* sắp vỡ ra, gần như hộc máu, ánh mắt chớp chớp vài cái, chiếu vào mi mắt là bức màn treo trước giường trong hành cung.

Bên cạnh, Triệu Cao rút về bàn tay đang lay động bả vai của hắn, ôn nhu nhắc nhở nói, “Chân nhân, chân nhân? Tỉnh tỉnh, nên ăn thuốc trường sinh.”

Huyết áp Doanh Chính tăng vọt, khóe mắt sắp rách ra, nhìn hắn với ánh mắt đáng sợ khiến người khác sởn tóc gáy.

Triệu Cao vừa mờ mịt vừa sợ hãi , run rẩy ngoái đầu nhìn lại, bất an nói, “Chân, chân nhân?”

……

Trung xa phủ lệnh Triệu Cao, đã chết.

……

Theo dã sử ghi lại, Triệu Cao bị Thủy Hoàng Đế giận dữ chém thành 3600 miếng, trước khi chết dùng ngón tay dính máu viết liền nhau mười tám chữ “Oan”.

**** Ngô là tự xưng, giống như ta vậy.

Ngũ tạng là 5 cơ quan gồm tim, lách, cật, phổi, gan.