Chương 2: Doanh Chính, mau tới ăn thuốc trường sinh nào (2)

“Các ngươi thấy đấy căn bản vô dụng thôi!”

Trong không gian, Chu Nguyên Chương bất đắc dĩ xòe tay ra,"Ta đã nói rồi làm như vậy không được, chấp niệm của hắn đối với nước Tần và trường sinh quá sâu, tùy tiện kêu gọi căn bản kêu không tỉnh hắn."

“Thủy Hoàng cùng chúng ta không giống nhau.”

Lý Thế Dân lắc đầu nói, “Chúng ta trước khi chết tuy rằng cũng có việc vướng bận, nhưng dù sao cũng coi như có người kế tục, nên giao phó cũng đều giao phó, sau đó lại phát sinh việc gì cũng là lực bất tòng tâm, nhưng hắn không giống nhau. Hồ Hợi cướp ngôi, Triệu Cao loạn chính, Phù Tô tự sát, nước Tần hai đời liền diệt vong, công lao vất vả của bao đời vua Tần trong vòng vài năm đều bị đốt hết, tâm ma của hắn quá lớn hơn nữa chấp niệm quá sâu.”

Lý Nguyên Đạt khoanh tay, bất đắc dĩ nói, “Mấu chốt là chính hắn căn bản không muốn tỉnh dậy, chúng ta như thế nào kêu cũng vô dụng, hắn đắm chìm trong giấc mộng này, trong tiềm thức không chịu rời khỏi giấc mộng này."

Lưu Triệt tròng mắt chuyển động, nhìn sang trái phải, “Hiện tại trước tình thế khiến người bất đắc dĩ này, kẻ hèn có một ý kiến nho nhỏ có lẽ có thể khiến hắn thức tỉnh……”

Những người còn lại đồng thời nhìn sang.

Lưu Triệt lý trí phân tích, “Thủy Hoàng quan tâm nhất chính là nước Tần của hắn, chấp niệm sâu sắc nhất chính là trường sinh bất lão, chúng ta phải đúng bệnh hốt thuốc, bằng không cho dù ở chỗ này kêu khàn giọng, hắn cũng sẽ cự tuyệt tiếp thu mọi tin tức bên ngoài.”

Sau đó hắn nói, “Tục ngữ giảng không phá thì không xây được, ta có một cách phá vỡ tình huống này, thế nhưng……”

Còn lại mấy người nói, “Thế nhưng cái gì?”

Lưu Triệt e hèm, nói, “Thế nhưng kẻ hèn không giỏi đánh nhau, nếu đem người đánh thức lúc sau hắn xấu hổ quá nên tức giận, các ngươi nhất định bảo vệ ta, không thể bỏ đá xuống giếng!”

Không cần nghĩ ngợi tất cả đều nói, “Tốt tốt!”

Lưu Triệt cười lạnh, “Đồng ý nhanh như vậy, vừa nghe chính là xạo!”

Vì thế mấy người liền phóng đầy ngữ tốc, chậm rãi nói, “Ồ, tốt, tốt.”

Lưu Triệt nghi ngờ nhìn bọn họ, “Các ngươi nói hoàng đế không lừa hoàng đế?”

Tất cả mọi người, “……”

Mọi người do dự nửa khắc* chung, bất đắc dĩ nói, “Được rồi được rồi! Hoàng đế không lừa hoàng đế!”

Lưu Triệt giận tím mặt, “Các ngươi là đám vương bát đản*, hóa ra ngay từ đầu đều là lừa dối ta! Làm quá hoàng đế, trái tim đều má nó bẩn!”

……

Khi ngày tiến vào đêm, Doanh Chính tổ chức bữa tiệc ở Kế Thành cố đô nước Yên.

Vạt áo uyển chuyển của vũ công, tiếng đàn sáo du dương, bữa tiệc mãi cho đến đêm khuya mới kết thúc, Thượng Khanh Mông Nghị được Doanh Chính cử đi tế bái ngọn núi nơi đám mây ngũ sắc từng xuất hiện, Trung xa phủ lệnh Triệu Cao tháp tùng hoàng đế hơi say rượu về nghỉ tạm tại hành cung.

Đêm tối đen ngòm, mặt trăng mọc lên từ giữa những đám mây.

Doanh Chính tựa hồ có chút say, lại giống như không có, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn trịa trên bầu trời, hoảng hốt không rõ hôm nay hôm nào.

Giống như hắn đã từng nhìn thấy quá ánh trăng sáng và bóng tối này từ phía xa xôi, con đường phía trước dẫn tới hành cung hắn dường như cũng từng đo đạc bằng đôi chân của mình.

Nhưng mà, chính xác là lúc nào?

Như thế nào cũng nghĩ không ra.

Và những người xung quanh.

Con trai cả Phù Tô, con út Hồ Hợi, Trung xa phủ lệnh Triệu Cao, Thượng khanh Mông Nghị……

Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, trong lòng Doanh Chính đều không kìm nổi bi thương và thống khổ nặng nề, phẫn uất và hận thù, muốn thở dài một tiếng, lòng bùi ngùi rơi lệ, nghĩ rút kiếm ra rồi nhanh chóng gϊếŧ hết tất cả.

Vận mệnh đi đến trước mặt hắn, nhưng rồi giống như bị ngăn cách bởi tấm màn mỏng, không thể thấy rõ ý nghĩa thật sự bên trong.

Ngoài ra còn có âm thanh kỳ lạ thỉnh thoảng vang lên ở trong đầu ——

Ta bị bệnh ư?

Hoặc nên nói, cho dù là thiên tử tôn quý nhất thống trị mọi thứ cũng không thể chống lại cái chết đang đến?

Không!

Doanh Chính giận dữ ở trong lòng phát ra tiếng gầm.

Thiên tử là sẽ không bao giờ chết!

Thiên tử sinh ra theo ý chí trời cao, từ sinh ra chính là thay thế đôi mắt của thần xem thiên hạ bá tánh!

Ta không thể chết được!

Ta muốn trường sinh!!!

……

****Một khắc bằng 15 phút.

Vương bát đản là tiếng lóng ám chỉ kẻ hèn nhát.