Chương 36: Doanh Chính/ Không não và không vui (33)

Kể từ ngày xảy ra hỗn loạn trên triều nghị và sự cố Hoàng Thái Hậu ngất xỉu tại chỗ, thì bầu không khí trong Phùng gia bắt đầu trở nên u ám.

Phùng lão phu nhân và Phùng Minh Đạt cảm thấy trong lòng khó chịu vì kế hoạch không tiến triển thuận lợi, cũng rất buồn bực vì trước đó đã phạm sai lầm, nhìn nhầm cá mập ăn thịt người thành kẻ không có não rồi chọn làm con nối dõi cho Tiên đế, mà so sánh với bọn họ, thì phiền não của Phùng gia Tứ phòng có vẻ mơ hồ.

Trong nhà đang muốn làm gì?

Chuyện này tại sao càng xem càng cổ quái?!

Hiện giờ Phùng Tứ gia đang giữ chức quan Tứ phẩm là Hồng lư tự thiếu khanh, bởi vì có xuất thân là con vợ lẽ, cho nên từ trước tới nay hắn không quan tâm việc nhà mình liên hệ trong cung, cũng bởi vì công tác tại địa phương râu ria như Hồng lư tự, thế nên ít gặp gỡ quan lại, cũng chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra.

Cho đến ngày hôm nay tham gia triều nghị, hắn mới đột nhiên phát hiện —— đại tỷ ngươi có vấn đề đó!

Là một góa phụ già đã hơn sáu mươi tuổi, đại tỷ tuổi của ngươi cũng không nhỏ, chỉ lo hưởng thụ vinh hoa phú quý là được rồi, đang yên đang lành ngươi đào hố cho tân đế để làm gì?

Quan trọng là cái hố này cũng đào không tốt, tân đế chẳng có rơi xuống, ngược lại còn ném một đống đất vào mặt ngươi!

Chotto matte (đợi một chút), này đó đều không quan trọng —— ngươi vừa đào hố cho tân đế, đồng thời đem khuê nữ của ta đưa vào cung để làm thϊếp cho tân đế, trong lòng ngươi nghĩ gì vậy?!

Đây mịa nó chẳng phải lợi dụng khuê nữ của ta làm bia đỡ đạn sao?

Tân đế tạm thời không thể làm gì ngươi, còn không trút giận lên khuê nữ của ta?

Hèn gì “Chuyện tốt” này không đưa cho nữ nhi của đại ca, bây giờ thì biết rõ nguyên nhân rồi?

Phùng Tứ gia càng nghĩ càng tức giận, tính toán sau khi hạ triều nhất định phải nói chuyện rõ ràng với đại ca, ai ngờ tân đế trước một bước tuyên Phùng Minh Đạt đi rồi, chờ đến khi xuất hiện lại thì trông thật thảm hại!

Phùng Tứ gia lạnh lùng nhìn mưu tính của Phùng Minh Đạt không thành công, sau khi về nhà thấy sắc mặt mẹ cả Phùng lão phu nhân cũng u ám, trong lòng không giận mà bật cười.

Bắn nhạn lại bị nhạn mổ mù mắt —— Đáng đời!

Cười xong lại bắt đầu lo lắng —— Khuê nữ của ta phải làm sao đây!

Phùng Tứ gia dự định quy thuận tân đế càng nhanh càng tốt.

Xét theo con đường mà hiện giờ Phùng gia đang đi, mấy phòng con vợ cả không nghi ngờ gì đều đứng ở mặt đối lập với tân đế, thái độ của Phùng lão phu nhân chẳng cần nói cũng biết, bây giờ cũng chưa phân gia đâu, bọn họ đều coi nhà mình như người ngoài, còn đẩy nữ nhi của Tứ phòng vào cung làm bia đỡ đạn, loại đồng đội này có thể tin được sao!

So sánh xuống dưới, tuy tân đế ngày xưa có thanh danh không tốt, nhưng qua buổi triều nghị hôm nay lại thấy được phong thái như rồng như phượng của tân đế, và ngài cũng là người thông minh sáng suốt, bây giờ không nhanh chóng chạy lên thuyền, sợ là sau này đều không có chỗ để mà chiếm!

Phùng Tứ gia hạ quyết tâm, lập tức đi đến thư phòng viết tấu chương, cực lực ủng hộ nghĩa cử của tân đế trên triều đình ngày hôm nay, khen ngợi ngài là người con hiếu thảo, Tiên đế sáng suốt đã chọn được một thánh quân, đây là may mắn của quốc triều và cũng là hạnh phúc của bá tánh.

Người thông minh đều biết hôm nay Hoàng Thái Hậu đã mất hết mặt mũi trên triều đình, Phùng gia càng tổn thất nặng nề, hiện giờ Phùng Tứ gia thân là người của Phùng gia lại dẫn đầu ca ngợi tân đế, lập trường đứng về phía ai không cần nói cũng biết.

Phùng Tứ gia âm thầm giao lưu với thê tử, “Bọn họ không xem chúng ta là người nhà, chúng ta cần gì phải lấy lòng bọn họ? Nữ nhi đã bồi vào, trong nhà còn có rất nhiều việc, tốt tốt xấu xấu, nàng phải tính trước mọi chuyện."

Phùng Tứ phu nhân gật đầu đồng ý.

Phùng Tứ gia vừa mới trình lên bản tấu chương này, ngay lập tức Phùng Minh Đạt đã biết được tin tức —— dù sao hắn cũng là Thượng thư hữu bộc xạ .

Phùng Minh Đạt cực kỳ giận dữ, song lại kìm nén cơn giận không có phát tác, sau khi trở về nhà mới kêu đệ đệ đi tới thư phòng, "Có câu nói huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim,* ngươi vốn là con cháu Phùng gia, cư nhiên dẫm lên thể diện của người nhà để trèo cao, trong mắt ngươi còn có người đại ca này không, còn nghĩ tới gia tộc không?!"

Phùng Tứ gia cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, đành giả ngu giả ngốc, “Hả? Không lẽ đại ca cho rằng việc tân đế giữ đạo hiếu cho Tiên đế là sai? Hoặc đại ca cảm thấy Tiên đế đã chọn sai người thừa kế ngai vàng?"

Phùng Minh Đạt bị hắn chặn họng, trên mặt đỏ bừng nửa ngày, cuối cùng lên tiếng cười lạnh, “Coi bộ, cánh chim của Tứ đệ cứng quá.”

Phùng Tứ gia trả lời cho có lệ, “Cứng lắm cứng lắm.”

**** Câu này nghĩa là anh em đồng lòng thì đến cả vàng cũng cắt được.