Chương 40: Doanh Chính/ Không não và không vui (37)

Tứ phòng nở mày nở mặt, Đại phòng khó tránh khỏi sinh ra hoang mang.

Phùng Châu Nương ngồi thêu thùa ở bên cạnh nhà chính, tâm tư lại bay sang phòng bên kia.

Bên kia, Phùng Đại phu nhân hầu hạ trượng phu thay thường phục (quần áo hằng ngày), rốt cuộc không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi, "Nước cờ này của chúng ta, có phải đã đi nhầm rồi không?"

Bà ta lắp bắp, bên trong giọng nói đã có chút hối hận, “Nếu ngày đó người được chọn vào cung là Châu Nương, với thân phận đích nữ Đại phòng phủ Thừa Ân công và cháu gái Thái Hậu nương nương, nhất định sẽ trở thành Hoàng Hậu! Nhưng hiện giờ, nhi tử nhà họ Thường chẳng qua là quan lục phẩm……”

Phùng Châu Nương nghe được ngây người ra, cho đến khi bị kim chọc thủng ngón tay, mới đột nhiên hoàn hồn.

Nàng đưa ngón tay vào trong miệng rồi nhẹ nhàng ngậm lấy.

Bên kia Phùng Minh Đạt mắng một câu, “Cái nhìn của đàn bà! Nàng thì biết gì?”

Vừa nói, giọng chuyển thấp, xốc lên rèm che, hắn đi đến phòng bên cạnh, nhìn thấy nữ nhi đang cúi đầu không nói.

Trong lòng Phùng Minh Đạt càng thêm bực bội, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa, "Châu Nương, trở về nghỉ ngơi đi, ta có một số chuyện muốn nói với a nương (mẹ) của ngươi."

Phùng Châu Nương dịu dàng cười, đứng dậy nói, “Vâng ạ.”

Trước khi đi, Phùng Minh Đạt gọi lại nàng, "Châu Nương, ngươi đừng có nghĩ nhiều, việc a gia (cha) làm bây giờ, đều vì gia tộc họ Phùng của chúng ta."

Phùng Châu Nương dịu dàng đáp lại, “A gia đừng lo, nữ nhi đều hiểu.”

Chờ nàng đi rồi, sắc mặt Phùng Minh Đạt mới hoàn toàn trở nên u ám, "Bởi vì nàng là a nương của mấy hài tử, và ta cũng không động tay với nữ nhân, nếu không lúc nãy ta sẽ cho nàng một cái tát!"

Phùng Đại phu nhân không khỏi cúi đầu, giọng điệu có chút ấm ức, “Sao phu quân lại trách thϊếp?”

“Lúc nãy ta không biết Châu Nương ở đây, chẳng lẽ nàng cũng không biết?!”

Phùng Minh Đạt đè nén lửa giận, đem âm thanh hạ thấp, "Trong lòng nàng cảm thấy lưỡng lự, có thể lén nói với ta, còn nói những việc này trước mặt Châu Nương, ngoại trừ khiến tâm tư nó rối loạn, làm nó sinh ra ý nghĩ không cần thiết, thì có ích gì?! Chẳng lẽ nàng không biết, cả nhà đang đánh cược mạng sống làm chuyện này, tất cả là vì ai?!"

Phùng Đại phu nhân bỗng nhụt chí, tỏ ra chán nản ngồi xuống ghế vải, nhỏ giọng nức nở, "Phu quân, thϊếp không biết tại sao trong nhiều ngày qua luôn nằm mơ thấy vài giấc mộng không hay, thϊếp, thϊếp hối hận……"

Bà dùng khăn lau nước mắt, bởi vì lo lắng ưu sầu, tạm thời khó mà nói chuyện, "Phùng gia trâm anh thế tộc*, chung minh đỉnh thực*, cực kỳ phú quý, đâu cần đi mưu cầu thứ khác!"

Phùng Minh Đạt cười lạnh một tiếng, thấy thê tử buồn bã ưu sầu như vậy, trong lòng không khỏi thở dài, ngồi xuống bên cạnh thê tử, nhỏ giọng nói, "Chẳng lẽ ta không sợ ư? Nhưng mà sợ hãi thì có ích gì? Nhà họ Phùng quả thật hoa tươi cẩm thốc, nhưng nàng không biết trăng tròn ắt sẽ khuyết ư?"

Hắn ôm lấy đầu vai của Phùng Đại phu nhân, “Ta đã là Tể tướng, lại là Quốc công, Thái Hậu nương nương không con, tân đế mới lên ngôi thì có quan hệ gì với nhà họ Phùng? Sự hiển hách và phú quý của nhà họ Phùng chẳng khác nào bùa đòi mạng! Nếu không tranh thủ cơ hội tính toán cho sau này, chẳng lẽ lại nghển cổ chờ chém?!"

“Thôi, thôi!”

Phùng Đại phu nhân lắc đầu cười khổ, “Chuyện tới bây giờ, làm sao có thể quay đầu lại được!”

Phùng Minh Đạt không nói gì nữa

Hiện tại đã nửa đêm, mọi âm thanh đều im lặng, chỉ có một vầng trăng sáng ngự trên cao, lặng lẽ nhìn chăm chú vào vạn vật trên thế gian.

……

****Trâm anh thế tộc: gia tộc lâu đời có địa vị cao và giàu có.



Chung minh đỉnh thực: chung = chuông, đỉnh = vạc đựng thức ăn, nhà phú quý khi tập hợp thì phải đánh chuông, khi ăn thì bày vạc ra, chỉ cuộc sống quý tộc xa hoa.