Chương 41: Doanh Chính/ Không não và không vui (38)

Nếu Tứ phòng trở mặt với Phùng lão phu nhân, thì có một số việc phải lên kế hoạch trước.

Phụ mẫu vẫn còn trên đời, không thể phân gia (ra ở riêng) được, hiện nay Phùng lão phu nhân vẫn ở tại nơi này, bà ta không mở miệng, Tứ phòng tuyệt đối không có khả năng phân gia sống một mình, nhưng hiện giờ quan hệ hai bên đã rạn nứt, Phùng Tứ phu nhân thử suy nghĩ xem sau khi phân gia thì phải làm gì để sinh sống.

Dưới gốc cây to có bóng râm, Phùng Tứ gia sinh ra ở nhà họ Phùng, cho dù là con vợ lẽ song vẫn được gia tộc che chở, từ nhỏ chưa bao giờ bận tâm tới chuyện tiền bạc, bởi vì hắn có chút thiên phú đọc sách, Phùng lão thái gia cũng làm việc công bằng, cho hắn mời danh sư giống như con vợ cả, sắp xếp tốt mọi thứ để hắn không phải lo lắng gì cả, vì thế sau này hắn còn trẻ mà đã vẻ vang thi đỗ và trúng tuyển Tiến sĩ.

Sau đó hắn được cắt cử tới địa phương làm quan, rồi có thành tựu đáng nể, ba mươi lăm tuổi đã trở thành Thứ sử một châu, tuy chỉ là hạ châu, nhưng cũng là chức quan Tứ phẩm, như vậy đã rất có tương lai, Phùng gia cũng có giúp đỡ, chỉ là sau lại……

Không nói chuyện này nữa!

Hiện giờ hắn nhậm chức Hồng lư tự là một chức quan râu ria, phải nghe lệnh từ Lễ bộ, mà Lễ bộ lại được cai quản bởi Thượng thư tỉnh, trong khi đó Phùng Minh Đạt lại đang giữ chức Thượng thư hữu bộc xạ, điều này tạo thành một vòng tròn khép kín, khiến Phùng Minh Đạt dễ dàng kiểm soát được Tứ đệ của mình.

Chỉ là bây giờ Phùng Tứ gia lãng phí mất mấy năm, cho nên không còn hùng tâm tráng chí như lúc trẻ nữa, tên tuổi của nhà họ Phùng là vinh quang, cũng là gông xiềng, rời đi cũng tốt.

Hiện tại thấy thê tử đang ngồi lật xem sổ sách ghi lại của hồi môn ở trước bàn trang điểm, cẩn thận tính toán vốn riêng nhà mình, trên mặt hắn không khỏi hiện lên chút tình cảm dịu dàng, "Khiến phu nhân chịu ấm ức rồi."

Phùng Tứ phu nhân cười, "Có gì ấm ức đâu? Bây giờ a gia của thϊếp cũng chỉ là quan viên Ngũ phẩm, trong thiên hạ có mấy nhà so được với Phùng gia, không lẽ họ cũng sống không nổi?"

Hơi dừng một chút, lại nói, “Thϊếp cũng muốn rời đi nơi thị phi này, sau đó sống những tháng ngày bình an, cho dù có hơi vất vả, nhưng thϊếp không sợ."

Phùng Tứ gia nghĩ ngợi, gật đầu nói, “Cũng không phải không có khả năng.”

Hắn nói, “Ta sinh ra trong nhà cao cửa rộng, tuổi trẻ đỗ đạt, vợ hiền con ngoan, cũng từng cảm thấy tự hào trong chốn quan trường, cho nên như vậy đã đủ rồi. Chờ đến khi làm xong công việc ở đây, ta sẽ từ quan đi làm tiên sinh dạy học, điều này cũng tốt."

Phùng Tứ phu nhân không khỏi kinh ngạc, "Đêm đó thϊếp chỉ giận quá mới nói vậy——"

Giọng điệu Phùng Tứ gia trở nên não nề, "Ta thật sự có hơi mệt mỏi vì những thăng trầm trong chốn quan trường, cho nên nghỉ một chút cũng tốt. Hơn nữa Kim thượng (hoàng đế) vì chuyện của Thái Hậu nương nương, sợ là không muốn nhà mẹ đẻ của hậu phi chiếm cứ vị trí cao trên triều đình, nếu ta tự mình rút lui thì cũng là chuyện tốt đối với Lan Nhược."

Gương mặt Phùng Tứ phu nhân khẽ lung lay, tạm thời không nói gì, đúng lúc này lại có người hầu ở bên ngoài vội vàng báo tin, trong giọng nói không nén được vui mừng, "Lão gia, phu nhân, thái giám trong cung đến phủ truyền lời, bệ hạ khen ngợi Chiêu nghi nương nương hiếu thảo khi hầu hạ Thái Hậu nương nương, tấn phong nương nương làm Thục phi!”

Phùng Tứ phu nhân và trượng phu đều kinh ngạc, sau đó cùng lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng thay quần áo đi tới trước viện để tạ ơn, lại thấy Đại phòng Phùng Đại phu nhân cùng Châu Nương cũng vội vàng đi đến.

Tầm mắt của họ chạm vào nhau, ai nấy đều có thái độ khác nhau.

Phùng Đại phu nhân quản lý nội trạch Phùng gia nhiều năm, đây là lần đầu tiên bị người đoạt mất nổi bật, nhưng bà ta không thể lên tiếng trách móc, còn phải lễ phép mỉm cười —— Dù sao cũng là nữ nhi Tứ phòng được phong Thục phi.

Thái giám tiếp tục nói, "Thục phi nương nương ở trong cung sống rất tốt, nhưng vẫn nhớ nhung người thân trong nhà. Trước khi nô tài rời cung, nương nương đặc biệt căn dặn, lần này mệnh phụ vào cung tạ ơn, muốn mời đường tỷ của Đại phòng cùng đi, bởi vì tỷ muội đã lâu chưa được gặp mặt, rất là nhớ mong. Bệ hạ khen ngợϊ ȶìиᏂ cảm tỷ muội thân thiết của Thục phi nương nương, lập tức đồng ý."

Mí mắt Phùng Đại phu nhân đột nhiên giật giật, theo bản năng cùng nữ nhi nhìn nhau một cái, nhưng hành động lại không chậm chạp chút nào, đồng thời bái tạ thiên ân.

Phùng lão phu nhân tuổi lớn, lại là mẹ đẻ của Hoàng Thái Hậu, cho nên không cần tự mình đi đến tiền viện, lúc sau nghe con dâu cả kể lại việc Thục phi truyền triệu cháu gái Châu Nương của Đại phòng cùng tiến cung, liền không khỏi nhướn mày lên.

“Nó có ý gì?”

Phùng Đại phu nhân nói, “Con dâu cũng đoán không được.”

Phùng lão phu nhân chán ghét con vợ lẽ, cũng chán ghét tức phụ (vợ) của con vợ lẽ, càng không có thiện cảm với cháu gái của Thứ phòng, nghe được lời nói thì mỉa mai, "Tử hệ Trung sơn lang, đắc chí tiện xương cuồng!* Chỉ là một Thục phi nhỏ bé, đã khiến nó vui mừng tới nỗi quên mất tên họ của chính mình!"

Bà ta có tư cách nói những lời này, từ sau khi nữ nhi của bà ta vào cung thì làm Hoàng Hậu, sau đó lại thành Hoàng Thái Hậu, tự nhiên khinh thường chức vị phi nhỏ bé, nhưng Phùng Đại phu nhân lại không thể, cho nên chỉ mỉm cười đứng hầu một bên.

Phùng lão phu nhân thấy thế, nhẹ nhàng vỗ về con dâu, “Ở trong cung có Thái Hậu nương nương tọa trấn, một đứa ranh con ngốc nghếch thì có thể gây ra chuyện lớn gì, cứ yên tâm là được rồi.”

Phùng Đại phu nhân nghe bà mẫu nói vậy giống như chẳng có ý muốn vào cung, không nhịn được nói, “Mẫu thân, ngài……”

Phùng lão phu nhân khinh thường nói, "Nó dựa vào cái gì, mà kêu ta đi bái lạy nó? Ta muốn vào cung cũng không cần nó truyền triệu!"

Bà ta đã có tuổi cho nên ít đi ra ngoài, trước đây bởi vì Hoàng Thái Hậu ốm đau, cho nên vào cung vài lần, gần đây Hoàng Thái Hậu chuyển nguy thành an, bà ta càng không có kiên nhẫn đi gặp đứa cháu gái không có quan hệ huyết thống với mình.

Phùng Đại phu nhân nghe theo.

……

**** Rõ ràng giống sói Trung Sơn, gặp khi đắc ý ngông cuồng lắm thay, đây là câu thơ trong Hồng Lâu Mộng, chỉ người xấu xa vô ơn.