Chương 42: Doanh Chính/ Không não và không vui (39)

Như thế đến rồi ngày thứ hai, Doanh Chính nghe được người hầu hồi bẩm, Phùng Đại phu nhân, Phùng Tứ phu nhân và nữ nhi của Đại phòng Châu Nương đã vào cung.

Lông mày của hắn chẳng hề nhúc nhích một chút nào, chỉ khoát tay xua người hầu lui ra.

Cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, còn lại phải xem Phùng Lan Nhược biểu hiện như thế nào.

Trong không gian, mấy vị hoàng đế rất có hứng thú về việc này bắt đầu suy đoán, Phùng Lan Nhược sẽ làm gì hoặc nói điều gì, mới có thể phát huy triệt để bốn chữ “Tiểu nhân đắc chí” này.

Lý Nguyên Đạt suy nghĩ mất nửa ngày, nói, "Nếu như là ta, thì sẽ mặc vào xiêm y và trang sức đẹp nhất, sau đó dùng bàn tay có đeo mười chiếc nhẫn khảm đá quý che lên miệng giả vờ cười, trước kia luôn cảm thấy tổ mẫu chỉ thiên vị, yêu thương tỷ tỷ, hôm nay mới biết được, tổ mẫu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại có ta……”

Chu Nguyên Chương suy nghĩ mất nửa ngày, nói, "Nếu như là ta, căn bản sẽ không ra vẻ hòa nhã với bọn họ, chờ tất cả bái lạy xong, thì bày ra tư thái cao quý uy phong, khiến cho bọn họ hối hận đi thôi!”

Lý Thế Dân suy nghĩ mất nửa ngày, nói, "Ừm, ăn mặc thật sang trọng đẹp đẽ, cho mọi người thấy chính mình sống rất hạnh phúc và sung sướиɠ, rồi tỏ chút thái độ âm dương quái khí?"*

Lưu Triệt quả thật muốn câm nín, mắt trợn trắng, khinh thường nhìn lại, "Chuyện gì dzậy, hoàng đế đợt này không được rồi!"

“Nếu như đến lượt ta làm, ta sẽ không đeo vàng đeo bạc đâu, vừa quê mùa vừa phèn chết, giống như nhà giàu mới nổi ở nông thôn vậy!”

“Có xem hiểu vấn đề không vậy? Nàng có công phụng dưỡng Hoàng Thái Hậu nhiễm bệnh, cho nên mới được tấn phong Thục phi!”

“Nếu ta là nàng, ta sẽ mặc bộ xiêm y bình thường và có chút giản dị, trâm cài thì dùng trân châu với ngọc bích, có câu nói nhân thịt của bánh bao không nằm trên nếp gấp —— phải cho mấy nô tỳ hầu hạ đeo vàng đeo bạc!"

“Âm dương quái khí nói không cần, lôi kéo tay đường tỷ, nhiệt tình nói mấy câu thân mật!”

“Muội muội ở trong cung sống rất tốt, cô mẫu thương muội, bệ hạ xót muội, cho nên muội muội hy vọng tỷ tỷ cũng có cuộc sống trôi chảy”

“À đúng rồi, có phải tỷ tỷ sắp gả chồng không? Bệ hạ ban cho muội kỳ trân dị bảo châu báu ngọc bội, muội đều lấy một phần cho tỷ tỷ, hy vọng tỷ tỷ và tỷ phu tương lai cầm sắt hòa minh,* lâu lâu dài dài!”

“Sau đó lại cúi đầu, hơi thẹn thùng đỏ mặt, rồi ghé vào bên tai đường tỷ thì thầm nói, tỷ tỷ rất có phúc cho nên sau khi kết hôn chắc chắn mơ thấy gấu nâu*, cũng mong tỷ tỷ thương tiếc phân chút phúc khí cho muội muội, chờ hiếu kỳ Tiên đế kết thúc, muội muội cũng có may mắn sinh hạ vị hoàng tử cho bệ hạ!"

Lý Nguyên Đạt, “……”

Chu Nguyên Chương, “……”

Lý Thế Dân, “……”

Doanh Chính, “…………”

Lưu Triệt, “Ê, tại sao các ngươi không nói gì vậy?”

Lý Nguyên Đạt, “……”

Chu Nguyên Chương, “……”

Lý Thế Dân, “……”

Doanh Chính, “…………”

Chu Nguyên Chương nhẫn nại mãi, nhưng vẫn không nhịn xuống được, “Lưu Triệt, ngươi còn nói ngươi là thẳng nam!”

****Âm dương quái khí: kỳ quái, kỳ lạ.

Cầm và sắt là hai loại nhạc khí, trong truyện nói âm thanh hai loại nhạc cụ hòa vào nhau ám chỉ tình cảm thắm thiết của vợ chồng.

Tức mộng hùng, tiếng lóng chỉ sinh con trai.