Chương 47: Doanh Chính/ Không não và không vui (44)

Những lời Phùng Châu Nương nói ra khi tinh thần mất kiểm soát, đã tiết lộ tin tức khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.

Đầu tiên, ở trong mắt Phùng gia, thì Phùng Lan Nhược đã là viên quân cờ bị vứt bỏ từ lâu.

Mặc dù nàng là cháu gái của Hoàng Thái Hậu, là người có vị phân cao nhất trong đám phi tần chốn hậu cung.

Tiếp theo, trong kế hoạch ban đầu của Phùng gia, đối với ngôi vị hoàng đế thì tân đế chỉ là người khách vội vàng qua đường, sau khi trải qua nhiều thao tác, sẽ nhanh chóng nhường vị trí này cho người khác.

Nhưng việc này thật kỳ quái.

Người bình thường thật sự rất khó tìm ra nguyên nhân khiến Phùng gia làm chuyện như vậy.

Muốn nói do Hoàng Thái Hậu không có con, lo lắng cho tương lai sau này của Phùng gia —— Xử lý tân đế, rồi lại lập một hoàng đế khác, chẳng lẽ sẽ khiến Phùng gia bình yên vô sự ư?

A, khoan đã.

Nói không chừng đây chính là sự nhất quán trong hành vi của Phùng gia và Hoàng Thái Hậu —— người được chọn trở thành tân quân hợp tâm ý bọn họ, có liên quan mật thiết với Phùng gia, cùng chung vinh nhục!

“Có khả năng này sao?”

Lý Nguyên Đạt kinh ngạc nói, "Dựa vào tình huống trước đó tới xem, nếu như Hoàng Thái Hậu kiên trì, hoàn toàn có thể làm đích nữ Đại phòng của Phùng gia tiến cung trở thành Hoàng Hậu, nhưng bà ta không làm vậy —— hai đời Hoàng Hậu đều có xuất thân từ Phùng gia, cái bánh nướng lớn như thế mà vẫn đút không no người của Phùng gia, tân đế phải đưa ra ích lợi gì mới có thể đả động bọn họ? Cho người nhà họ Phùng lên làm hoàng đế sao?!"

Doanh Chính bỗng hiểu ra mọi chuyện, “Coi bộ đây chính là kế hoạch của người nhà họ Phùng!”

Lý Thế Dân hoàn toàn kinh ngạc, “Bọn họ điên rồi ư? Sao có thể làm được?!”

Nếu như nói người mà Phùng gia vừa ý là con cháu tông thất, thì còn có khả năng thực hiện, nhưng nếu lựa chọn con cháu Phùng gia làm hoàng đế……

Dứt khoát dấy binh tạo phản cho rồi.

Thay vì kêu cả triều công khanh (quan lớn) và tông thất chấp nhận người của Phùng gia trở thành thiên tử, thì Phùng gia càng có khả năng trực tiếp tạo phản xưng đế hơn đó.

Chu Nguyên Chương sờ sờ cằm, suy nghĩ rồi nói, "Trước đó chúng ta đã thảo luận vấn đề này rồi, liên quan tới chuyện Tiên đế rõ ràng vừa ý người khác, nhưng vẫn lựa chọn nhận nuôi nguyên chủ làm con nối dõi để thừa kế ngôi vị hoàng đế, lúc đó chúng ta đi đến kết luận rằng người Tiên đế thật sự muốn chọn tuy không có xuất thân từ tông thất, nhưng thân phận lại có vấn đề, có khả năng được lựa chọn, nhưng khả năng cao là sẽ bị tông thất và triều thần phủ định……"

Lý Nguyên Đạt nói, “Bây giờ nhìn lại thì trước đó chúng ta đã đoán sai ư?”

“Không!” Hai mắt Lưu Triệt sáng quắc, nói, “Có lẽ, chúng ta nên xem xét việc đem hai khả năng này hợp làm một!”

Lý Thế Dân điều chỉnh suy nghĩ của mình, chậm rãi nói, “Phùng gia có đứa con trai, đội lốt tông thất, bị Tiên đế lựa chọn, sau đó có sự phối hợp của Hoàng Thái Hậu và Phùng gia, chọn một con cháu tông thất ngu ngốc lên kế vị, chờ tới khi kẻ đó đem triều đình làm nát bét thì kêu Hoàng Thái Hậu ra mặt phế bỏ hắn, lập đứa con nhà họ Phùng đang đội lốt tông thất đi lên kế vị?"

Các hoàng đế đồng thời im lặng trong chớp mắt.