Chương 4/3: Ký hiệp ước quan hệ xá© ŧᏂịŧ (H)

"A… Anh xem tôi như là trai bao?" Tâm trạng của Trần Trầm trùng xuống. Hiện giờ cậu không biết nên khóc hay cười và cảm thấy có chút chết lặng.

"Cậu cũng không có làm theo giờ. Cậu khiến tôi cứng một lần thì sẽ có một 1000 tệ, làm tôi bắn một lần sẽ thêm 1000 tệ. Khi tôi hoàn toàn hồi phục thì cậu có 10.000 tệ. Trai bao có thể kiếm được số tiền nhiều như này ư?"

"Hạ Luân! Mẹ nó anh đừng có mà hϊếp người quá đáng!" Trần Trầm tức giận dùng tay đập mạnh vào bàn cà phê. Tách trà còn chưa kịp nhấp môi đã sóng sánh tràn ra ngoài.

Sắc mặt của Hà Luân không chút thay đổi lấy giấy lau đi vệt nước trên bàn. Anh bình tĩnh nhìn đối phương nói: "Cậu ký hay là không ký?"

Trần Trầm tức giận gạt vỡ cái bình bên cạnh nhưng cuối cùng vẫn khuất phục ký tên lên tờ giấy. Có lẽ do dùng lực quá mạnh mà nét bút cuối cùng hằn lên giấy trắng một vệt mực sâu.

Sau khi Hạ Luân thành công đạt được mục đích cũng tự mình ký tên lên tờ giấy thoả thuận kia. Sau đó không biết anh lấy từ đâu ra một cái phong bì, cẩn thận đặt bản thỏa thuận của hai người vào đó và dán kín lại. Một loạt các hành động đều vô cùng thành thạo.

"Có vẻ như anh rất chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ý? Ví dụ tôi không đồng ý ký tên thì sao?" Tới giờ Trần Trầm vẫn không thể hiểu được mưu kế của Hạ Luân. Lần nào cũng là bản thân tự rơi vào tròng.

Hạ Luân vừa cất phong vì vừa nói: "Tâm trạng tôi tốt nên sẽ nói cho cậu một chút."

"Các khu vực công cộng của ngôi nhà này bao gồm phòng khách, hành lang và ban công đều được lắp camera giám sát. Đúng vậy, tất cả những gì cậu làm với tôi đêm đó đều bị ghi lại." Hạ Luân vừa nói vừa cười gương mặt toát lên sự nhảm hiểm.

"Cậu nhóc, nếu cậu không ký tôi sẽ lại tới đồn cảnh sát kiện cậu tội da^ʍ ô. Hơn nữa… Cậu thích tôi mà đúng không!" Anh liên tục nói, lời nói sắc bén không cho phép đối phương phản bác.

Trần Trầm vô lực phản kháng, trong ấn tượng của cậu về Hạ Luân có thêm hai từ: xảo quyệt và xấu xa.

"Vậy bây giờ hợp đồng đã được ký hiện tại chúng ta bắt đầu được chưa?" Trần Trầm không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương. Cậu nóng lòng vươn tay ra kéo Hạ Luân vào ngực mình, vội vàng muốn lấy lại vị thế của bản thân.

Khi nhìn thấy vẻ bối rối thoáng qua trong đôi mắt đờ đẫn của Hạ Luân, thì Trần Trầm mới cảm thấy lòng tự trọng của cậu lại được nâng cao lên. Bàn tay to nắm lấy gáy của người đàn ông trước mặt, thân thể không khống chế nổi mà cúi xuống cắn lấy môi anh.

"Đừng… Cậu… Cậu buông ra… Từ từ đã…" Hà Luân cố gắng từ chối đối phương.