Chương 2: Gả Cho Ta (2)

An Sơ Hạ ngẩn ra.

Tốt như vậy sao? Tài sản trăm tỷ? Hắn sẽ không phải là một kẻ miệng đầy nói dối lừa đảo, nghĩ lừa gạt cô có chút sắc đẹp bán cô ấy cho một nhà đấu giá ngầm để người khác đấu giá a.

"Điều kiện của anh ở đây thật tốt sao?" Cô lúng túng hỏi khuôn mặt nhỏ tràn đầy chất vấn.

"Đúng. Cô chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức, mỗi đêm phục dịch ta thoải mái là được rồi." Hắn bổ dung một cái điều kiện.

"Anh nói hoặc là giả hoặc chính anh đầu óc có vấn đề". Cô đưa ra kết luận. Cô cảm thấy người đàn ông này tuyệt đối là điên rồi. Hơn nữa, nếu thật sự tốt như lời anh ta nói cộng với dung mạo hoàn hảo không chê vào đâu được thì phụ nữ muốn bổ nhào vào hắn tuyệt đối giống như cá diếc sang sông, đâu cần ép mình cùng hắn kết hôn. Đường Duật Thành mặc kệ những lời chửi bới của cô bàn tay ôm lấy eo thon của cô lười nhác cùng cô tranh luận.

"Đợi đã, anh định dẫn tôi đi đâu vậy?" An Sơ Hạ giẫy giụa khẩn trương hỏi lại không thể thoát khỏi sự trói buộc của bàn tay to lớn quanh eo.

"Cục dân chính" Hắn mở cửa.

"Không..!!!" An Sơ Hạ lập tức dùng hết sức bé nhỏ gắt gao ôm lấy cánh cửa liều chết không nghe lời, "Tôi không gả, tôi không muốn kết hôn, tiên sinh tôi là cô gái tốt. Cầu anh tai hoạ người khác đi." Mẹ kiếp cô nói nhiều như vậy sao người đàn ông này làm sai lại khó chơi như vậy aaa... lại nói 99% các cuộc hôn nhân chớp nhoáng kết thúc bằng ly hôn. Đường Duật Thành trầm mặc mấy giây. Đột nhiên vô cùng nghiêm túc hỏi: " Tối hôm qua cô cùng ta ngủ".

"Cái gì?" An Sơ Hạ không theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của hăns.

" Tối hôm qua cô ép ta ngủ, cô phải hịu trách nhiệm với ta." An Sơ Hạ ngẩn người cảm thấy thế giới quan của mình bị F5 xoát bạo. Chết tiệt cô ngủ hắn. Rõ ràng là côn ăn thiệt thòi được không? Người đàn ông này không chỉ đầu óc có bệnh mà còn thêm không biết xấu hổ. An Sơ Hạ phẫn nộ giải thích " Anh vừa rồi còn nói anh sẽ chịu trách nhiệm, này liền chứng minh....…" anh ngủ với tôi

" Được, ta sẽ chịu trách nhiệm đối với cô." Đường Duật Thành cắt ngang lời cô, đôi môi lạnh lùng khẽ cong lên một vòng cung quyến rũ chìm đắm.

"Không phải...khoan đã tôi không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi." An Sơ Hạ lo lắng kêu lên. Chết tiệt! Dựa vào cái gì cùng cái gì a a a a!!!

"Hai lựa chọn: một, ta đối với cô chịu trách nhiệm; hai, cô đối với ta chịu trách nhiệm." Hắn khuôn mặt tuấn tú âm trầm lạnh lùng nói.

"Tôi chọn ba, ba!!!"



"Thứ ba: ta kiện cô tội cưỡиɠ ɠiαи."

An Sơ Hạ"……"

Cô ấy có thể chửi bậy sao?

Nhắm mắt, hít một hơi cô cắn răng nói " anh cho rằng có người sẽ tin tôi cưỡиɠ ɠiαи anh sao, chuyện nực cười như vậy sao? Tôi kiện anh anh cưỡng ép còn tạm được." Ai mà tin được một cô gái nhỏ bé có thể bổ nhào một người đàn ông cao tầm 1m9

"Ta là người dị ứng với người khác phái, trực tiếp đυ.ng vào phụ nữ da thịt sẽ sinh ra dị ứng. Không có người sẽ tin tưởng ta sẽ bị dị ứng nguy hiểm nếu đυ.ng vào phụ nữ, cô có thể thử xem lên toà án ai sẽ thắng kiện." Đường Duật Thành ngữ khí ổn định nắm chắc thắng lợi, khoé môi mang theo một tia cười lạnh.

"Nói như vậy chúng ta tối hôm qua cái gì cũng không phát sinh rồi?" An Sơ Hạ kinh hỉ nói. Hắn không thể trực tiến tiếp xúc đến da của phụ nữ, như vậy…

"Cô là người phụ nữ đầu tiên ta có thể đυ.ng." Hắn vô tình đánh vỡ mộng tưởng của cô.

"Không không không có khả năng…A." An Sơ Hạ ngơi ngác nói. Chết tiệt, đây cũng không phải giẫm lên vận may, mà là giẫm phải cứt. "Hoặc là kết hôn hoặc là ra toà án, lên toà án cô liền biết có thể hay không thể." Nhìn hắn tự tin như vậy An Sơ Hạ niềm tin kiên định ban đầu đã bắt đầu dao động, đáy lòng cảm thấy bất an. Từ khí chất quý tộc toát ra từ phong thái và cách nói chuyện của hắn có thể thấy rằng người đàn ông này không chỉ có tiền mà có cả quyền lực, nếu hắn tực sự muốn ra toà phần thắng của cô đoán chừng rất mong manh xa vời.

"Tôi…nhà tôi thiếu rất nhiều nợ, tôi muốn giúp trả nợ còn không thể lấy chồng." An Sơ Hạ tuỳ tiện nói dối hi vọng có thể doạ chạy hắn.

"Bao nhiêu?" Đường Duật Thành hỏi ngắn gọn.

"Năm…" An Sơ Hạ ngừng giọng, lâm vào trầm tư: nói 50 vạn? Giống như quá ít, 500 vạn?

"5000 vạn, nhà tôi thiếu 5000 vạn nợ, còn một số khoản nợ nhỏ chưa thống kê được." Dạng này hẳn là có thể đem hắn gz

.



B

hù chạy a. "Cô chờ một chú để ta cho hcxdyngười rút 7000 vạn chi phiếu mang tới, đủ chưa?" Người đàn ông hào khí ngất trời quẳng xuống lời nói.

……

Tiểu khu Lai Đô

Một chiếc Rolls Royce màu đen chậm rãi đậu bên cạnh cổng tiểu khu, vẻ ngoài cao quý khí phách bá đạo thu hút sự chú ý của người đi đường.

An Sơ Hạ nơm nớp lo sợ bước xuống xe liền nghe thấy giọng nói kiên quyết của hắn từ trong xe vọng ra "Trong vòng mười lăm phút nữa cầm sổ hộ khẩu xuống."

"Tôi biết rồi mà."

An Sơ Hạ hay tay siết chặt túi xách, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy nói xong, trong tay nắm lấy chi phiếu 7000 vạn không rõ thực hư đi vào tiểu khu…

Vừa về đến nhà mở cửa, Mẹ An lập tức từ trên sô pha đứng dậy đi tới bên cạnh An Sơ Hạ. Vừa giận vừa lo lắng quở trách: "ngươi nha đầu này tối hôm qua không về nhà cũng không biết gọi điện thoại trở về là muốn cấp bách chết ta với cha ngươi phải không?"

"Có lỗi với mẹ, con con……" An Sơ Hạ đỏ cả vành mắt vì không để mẹ lo lắnh cô nói dối giải thích: "Tối hôm qua con đi yến tiệc do trường tổ chức, khi tiệc kết thúc cũng đã rất muộn, con lo sợ gọi xe đêm một mình sẽ không an toàn nên ở lại khách sạn một đêm. Đêm khuya nghĩ mẹ và cha đoán chừng đã ngủ mới không có gọi điện thoại……"

"Thật là người lớn như thế nói ngươi hai câu còn khóc, sau này đừng giống tối hôm qua như vậy biết không? Nhanh đi rửa mặt, ta đi nấu canh." Mẹ An nhìn con gái nguyên vẹn đứng trước mặt mình, trái tim treo lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng buông xuống. Con gái là tâm phúc của vợ chồng bà chỉ cần con bình an vô sự thì mọi chuyện đều tốt.

An Sơ Hạ nghĩ đến người đàn ông ngoài cổng tiểu khu cắn cắn đôi môi hồng hào nói "mẹ, con…trường học muốn cung cấp một số thông tin về việc điều chỉnh giáo viên thực tập, con trở về lấy sổ hộ khẩu." An Sơ Hạ có ngôn ngữ thiên phú trước mắt là giáo viên thực tập ngoại ngữ của một trường đại học. Mẹ An là người tư tưởng có chút truyền thống và quy củ nề nếp bà cho rằng con gái làm giáo viên là điều đáng tự hào mặc dù tiền lương không nhiều bất quá ngày nghỉ nhiều công việc cũng không mệt mỏi như vậy, con gái liền nên dạng này thư thái thoải mái.

Mặc dù hôm nay là thứ bảy nhưng nghe An Sơ Hạ nói như vậy mẹ An không nghi ngờ gì lập tức nói " ngươi đợi lát để ta đi lấy cho ngươi a." Nói xong vội vàng quay người trở về phòng. An Sơ Hạ nhìn bóng lưng mẹ hốc mắt ươn ướt trong lòng cảm thấy áy náy sắp chết. Đã lớn như vậy còn là lần đầu tiên nói dối mẹ cò liên tiếp hai lần. Bởi vì con gái nói chuyện công tác mẹ An rất là hăng hái không đợi hai ba phút liền cầm sổ hộ khẩu đi ra. "Cầm lấy đi làm xong việc nhanh chóng trở về ta đem đi hâm canh cho ngươi." An Sơ Hạ bất đắc dĩ ôm mẹ một cái "Vậy đi đây mẹ!"

"Đi đi" mẹ An vỗ lưng cô thúc giục. An Sơ Hạ nghĩ như vậy hôn nhân chớp nhoáng thường sớm ly hôn, cô sẽ giấu diếm cha mẹ sự thật, nói dọn ra ngoài ở một thời gian ngắn chờ ly hôn chuyển về cũng không sao.