Chương 6: Chọn Nhẫn Cưới(2)

"Ừm." Hắn lạnh lùng đáp.

"Vòng tay, lắc chân, dây chuyền, khuyên tai, cài tóc,… cũng có thể chọn? Muốn mua bao nhiêu cũng có thể? An Sơ Hạ nói một hơi kể một đống đồ trang sức. Trong lòng chỉ có một ý niệm: hoang đường, hoang đường, hoang đường!!!

"Có thể."

"Mua cho cha mẹ tôi thì sao?"

"Được."

Nhận được đáp ứng của hắn An Sơ Hạ quay sang cửa hàng trưởng nói: "Ông xem sau này nếu hắn ta không bỏ ra nổi tiền, ông muốn đánh hắn không liên quan đến tôi."

"Vâng vâng." Cửa hàng trưởng nín cười đáp. Hoá ra nhị thiếu phu nhân còn không biết thân phận của nhị thiếu gia. Bất quá nhị thiếu gia không tiết lộ thân phận cho nhị thiếu phu nhân tự có lý do của hắn. Cho tới nay, tất cả mọi người trong giới thượng lưu quý tộc đều cảm thấy rằng đời này nhị thiếu gia không thể cưới vợ bởi bệnh dị ứng đặc biệt khi đυ.ng chạm với phụ nữ. Nhưng bây giờ lặng lẽ cưới một người phụ nữ xinh đẹp đây chính là niềm vui lớn tất nhiên phải chúc mừng. Cho nên đừng nói mấy món đồ trang sức, chính là đem cả cửa hàng đến nhà cô cũng chỉ cần một câu nói của nhị thiếu gia. An Sơ Hạ nghĩ rằng Đường Duật Thành đang tát vào mặt cô nghiễm nhiên giả vờ giống như lãnh đạo đi tuần ngẩng đầu ưỡn ngự đứng chắp tay đi dạo quanh tiệm, cành không ngừng chỉ đạo đối với nhân viên bán hàng: "cái này, cái này gói lại… Còn có cái này… cái kia, tất cả gói lại a…" Trời ơi, cảm giác mua, mua, mua này thật tuyệt, giống như một giấc mơ vậy, An Sơ Hạ cố hết sức đè nén cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười điên cuồng. Trước đây thời điểm bị cha đánh cho tê người, cô rất buồn và tưởng tượng mình có thể là đứa con của tỷ phú nào đó thất lạc bên ngoài rồi ngày nào đó được tìm về từ đó cô sẽ sống một cuộc sống tiêu tiền như nước sinh hoạt xa hoa lãng phí……

Đường Duật Thành lặng lẽ đi theo phía sau cô, đôi môi vốn lạnh lùng lặng lẽ cong lên một tia mấy không thể nhận ra độ cong-- An Sơ Hạ nghĩ thầm có Đường Duật Thành chống lưng cho cô thế là laanf đầu tiên trong đời cô kiêu ngạo kêu người bán hàng đóng gói rất nhiều trang sức. Mặc dù là lấy đồ trong cửa hàng, bất quá vẫn là phải qua hệ thống thu ngân của công ty. An Sơ Hạ đứng trước quầy thu ngân nhìn những con số trên màn hình không ngừng tăng lên, doạ trái tim suýt chút nữa thì ngừng đập. Chờ tất cả mọi thứ qua máy tính tiền cô cẩn thận đếm con số phía trên: một, mười, trăm......tỷ. Doạ cô đến mức gần như không nói ra. Cô yếu ơt hỏi nhân viên thu ngân "cái kia……. Tôi mua nhiều đồ như thế, không có giảm giá sao?"

Cửa hàng trưởng đứng phía sau cô khó xử nhìn về phía Đường Duật Thành không biết trả lời thế nào mới tốt. Dù sao nhị thiếu gia cũng không tiết lộ thân phận cho nhị thiếu phu nhân, hắn mở miệng cũng không tốt.

"Đợi một chút đem đồ đưa đến địa chỉ này." Đường Duật Thành đưa thẻ cho cửa hàng trưởng sau đó liền lôi kéo An Sơ Hạ rời đi.



"Đợi đã." An Sơ Hạ giữ chặt hắn lắc đầu nói "những thứ này tôi không còn muốn nữa." Vừa mới trải nghiệm cảm giác của một bạo chúa địa phương thật sảng khoái. Nhưng sau khi vui mừng liền nản lòng. Cô hiện tại cùng người đàn ông này đã là vợ chồng trên phương diện pháp luật, vạn nhất những vật này là trả góp, cái kia phải trả đến đời cháu trai của cô đoán chừng đều trả không hết. Đường Duật Thành không nói một lời, ánh mắt thâm thuý nhìn dáng vẻ nhát gan của cô lại có một chút muốn cười.

"Thật sự đều không cần?" Hắn âm thầm hỏi.

"Đúng đúng, tôi không cần nữa." An Sơ Hạ định lôi kéo hắn đi ra ngoài, phảng phất đằng sau có sói đói hổ dữ đuổi theo.

"Vậy ít nhất chọn đúng nhẫn cưới." Hắn mang theo cô một lần nữa trở lại quầy bán nhẫn. An Sơ Hạ bị hắn một lần nữa kéo trở về, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, như tát vào mặt để cho người ta xách nhiều đồ như vậy kết quả quay người liền nói không muốn nữa. Bây giờ lại mặt dày mày dạn trở về chọn nhẫn cưới……

Cửa hàng trưởng biế rõ thân phận Đường Duật Thành nhưng lại không biết suy nghĩ nội tâm của An Sơ Hạ cho là cô vừa mới trả lại đống trang sức vừa rồi là để tiết kiệm tiền cho nhị thiếu gia mặc dù gia đình nhị thiếu gia không thiếu tiền, lập tức đối với An Sơ Hạ ngốc nghếch tràn đầy hảo cảm. "Nhị thiếu gia, mấy chiếc nhẫn này là kiểu mới, hôm nay vừa mới lên quầy, ngài xem một chút." Đường Duật Thành đẩy đến trước mặt An Sơ Hạ không cho cự tuyệt nói "chọn một đôi đi."

An Sơ Hạ lập tức yêu thích một chiếc nhẫn kim cương màu hồng hình trái tim phong cách thiết kế vô cùng đơn giản mà độc đáo, kim cương tuy nhỏ nhưng được cắt gọt vô cùng hoàn mỹ. Cô cầm nó lên và đeo thử, kích cỡ vừa phù hợp. Liếc một cái yết giá, tính cả nam giới có giá bảy con số…. Cô nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ra đặt nó trở lại rồi chọn ngẫu nhiên một chiếc không đính kim cương, giá cả thấp nhất. "muốn đôi này." Cô nhìn Đường Duật Thành như đang hỏi ý kiến của hắn. Nhưng Đường Duật Thành vẫn nhặt chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng mà cô vừa thử lên và đeo nó vào ngón tay của cô. "Nhẫn cưới không thể tuỳ tiện." Hắn ngữ khí nghiêm túc nói, cầm lấy chiếc nhẫn nam nhét vào tay cô sau đó giơ bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng "đeo lên cho ta." An Sơ Hạ nhìn chằm chằm bàn tay đang duỗi ra của hắn, có thể nhìn thấy lòng bàn tay to đến nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo từ trắng chuyển thành đỏ, ảo giác giống như cô đang trao nhẫn tại hôn lễ giáo đường.

"Tiểu Hạ" Giọng nói lạnh lùng trầm ấm từ tính truyền đến tai An Sơ Hạ chợt hoàn hồn, vội vàng đeo nhẫn nam vài ngón tay của hắn. "Tốt, chúng ta đi thôi." Cô thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên cô cảm thấy việc mua sắm giống như cực hình vậy, nhưng không sao, sự hành hạ dày vò này cuối cùng cũng đến hồi kết,hô~

"Nói với tổng giám đốc một tiếng, đem cái đồng kiểu này ra khỏi kệ." Đường Duật Thành nói xong câu này liền dẫn An Sơ Hạ nghe đầu óc mơ hồ rời đi.

"Được. Nhị thiếu gia đi thong thả" cửa hàng trưởng đương nhiên đương nhiên nghe ra được ý tứ của Đường Duật Thành không hi vọng có người có chiếc nhẫn có kiểu dáng giống chiếc nhẫn của nhị thiếu phu nhân. Đưa tiễn Đường Duật Thành, cửa hàn trưởng liền vội vàng gọi đến văn phòng chủ tịch.….

……



Biệt thự Đường gia

Đèn rực rỡ, phong phú và sang trọng. Phòng khách gọn gàng và rộng rãi áp dụng phong cách thiết kế châu Âu, với rèm cửa trang trí công phu màu vàng treo cao trên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.

Những bộ sofa cao cấp và quý giá, bàn trà, bàn ăn, đèn chùm pha lê… tất cả những vật dụng trang trí và trang trí chủ yếu bằng vàng, thể hiện sự xa hoa của nó.

Phòng ăn, trên bàn ăn.

"Ta kết hôn."

Bởi vì một chút nữa phải về quân doanh, Đường Duật Thành mặt một quân trang đẹp bức người, tư thế ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn, ăn bữa tối. Đột nhiên nói khiến người ta kinh ngạc không thôi.

"Bụp"

Đường Mặc Kình bật cười phun ra "ha ha ha lão nhị anh chừng nào thì cũng học được nói giỡn." Vốn tưởng rằng lão nhị hắn từ nhỏ mặt đơ lạnh như khối băng, ăn nói nghiêm túc lại không ngĩ rằng hắn bây giờ thế mà cũng học được nói giỡn. Thế giới kỳ tích a!

"Cửa hàng trưởng của trang sức quốc tế Kr.C không có nói cho ngươi?" Đường Duật Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng sắc bén hỏi.

"Hả?" Đường Mặc Kình mặt ngơ ngác tự hồ nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, cho nên cũng không để ý đến lời của hắn. Lại đem chủ đề chuyển tới hắn nói chuyện kết hôn, vỗ vỗ vai Đường Duật Thành cười nói: " Lão nhị, đừng náo loạn, cha mẹ chúng ta quan niệm truyền thống không thể tiếp nhận nam nhân làm con dâu."