Chương 7: Ta Kết Hôn

"Mặc Kình" Đường Trọng Sâm cao giọng cảnh cáo, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Duật Thành ngươi nói kết hôn…… thật sự?"

Đứa con này sinh ra đã có thể chất dị ứng với người khác phái ngoại trừ mẹ con ra, tiếp xúc trực tiếp với những người phụ nữ nào khác đều gây ra dị ứng trên cơ thể. Những năm gần đây họ một mực tùm kiếm các bác sĩ nổi tiếng khắp nơi nhưng đối với bệnh của hắn rất nhiều bác sĩ giỏi đều luống cuống biểu thị bó tay. Đường Duật Thành không nói một lời đem giấy hôn thú để lên bàn. Đường Mặc Kình nhanh mắt nhanh tay nhưng còn chưa đυ.ng tới giấy hôn thú liền bị ánh mắt nghiêm nghị của Đường Trọng Sâm nhìn chằm chằm đành thu tay về. Cầm lấy quyển sổ màu đỏ giấy hôn thú, Đường Trọng Sâm hai tay lại có chút run rẩy. "Bà xã, ngươi nhìn trước." Ông đem giấy hôn thú đưa cho vợ, kì thực là không có dũng khí mở ra. Mặc Ngải Tịnh mắt ươn ướt cố lấy hết dũng khí run rẩy mở giấy hôn thú ra-- nhìn thấy con dấu trên bức ảnh của hai vợ chồng trên giấy hôn thú nước mắt lập tức trào ra, bà vội vàng đem giấy hôn thú đưa trước mặt Đường Trọng Sâm: "Ông xã ông xem, con trai chúng ta kết hôn thật, con dâu cũng rất xinh đẹp."

Đường Mặc Kình lắng tai nghe thấy cũng lập tức chạy tới, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một lúc lâu. Đột nhiên hắn nói: "Nhị ca, chị dâu của ta đâu? Cái giấy hôn thú này sẽ không phải anh vì dỗ cha mẹ vui vẻ mà làm giả đấy chứ?" Khi ông bà Đường nghe xong vô cùng sửng sốt, lập tức nhìn về phía Đường Duật Thành. Đúng vậy a, còn con dâu đâu?

"Chỉ là lĩnh chứng thôi. Trước hôn lễ cô ấy ở nhà mẹ đẻ." Đường Duật Thành giải thích ngắn gọn.

"Vậy chờ lát nữa ăn cơm xong dẫn bọn ta đi xem một chút." Mặc Ngải Tịch lo lắng nói. Không tận mắt thấy con dâu nên cảm thấy bất an.

"Khi rảnh rồi nói." Đường Duật Thành vừa dứt lời chuông điện thoạt đột nhiên vang lên. Ông bà Đường ánh mắt tìm âm thanh phát ra rồi nhìn chằm chằm vào Đường Mặc Kình trừng mắt phảng phất trách hắn để nhạc chuông điện thoại khiến họ sợ hãi. Đường Mặc Kình nhìn ngây ngốc vô tội, thấy là thư kí đặc biệt gọi tới dường như đang trách hắn gọi tới không đúng lúc, ngữ khí không tốt hỏi: "chuyện gì?"

"Chủ tịch, cuối cùng tôi cũng liên lạc được với ngài. Buổi chiều hôm nay, cửa hàng trưởng của cửa hàng trang sức quốc tế Kr.C gọi điện thoại đến văn phòng chủ tịch nói nhị thiếu gia dẫn một người phụ nữ đến cửa hàng chọn nhẫn cưới, sau đó chọn trúng "tình yêu của ta." Tiếp đó nhị gia phân phó cửa hàng trưởng gửi lời đến ngài loại bỏ mẫu nhẫn đó ra khỏi kệ…" thư kí đặc biệt thuật lại cho hắn nghe không sót một chữ. Đường Mặc Kình khi nghe nói vậy lập tức cảm thấy cuộc hôn nhân của nhị ca hắn là thật vì vậy hắn vội vàng ra lệnh "nhanh chóng loại bỏ, đã bán ra liền lập tức phái người đi thu hồi lại."

Nhị ca hắn từ khi sinh ra liền không thể chạm vào phụ nữ, bây giờ có thể lấy được vợ có đẽ không? Cho nên nhẫn cưới của chị dâu hắn nhất định phải là độc nhất vô nhị.

"Trước đó không liên lạc được với chủ tịch tôi quyết định cho người đem nhẫn ra khỏi giá. May mắn thay chiếc nhẫn này hôm nay chỉ có trên kệ của cửa hàng chính còn chưa bán ra bây giờ gọi điện thoại cho ngài muốn xác nhận một chút." Thư kí đặc biệt giải thích.

"Ừm, nhị ca ta kết hôn." Đường Mặc Kình đem điện thoại cúp nhìn lướt qua lập tức chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón áp úp của Đường Duật Thành.

"Mặc Kình, có phải công ty xảy ra chuyện gì không?" Nghe hắn nói cái gì loại bỏ, thu hồi các loại, Đường Trọng Sâm có chút quan tâm hỏi.

"không có không có, thư kí đặc biệt gọi điện thoại cho con nói nhị ca hôm nay mang chị dâu đến cửa hàng trang sức Kr.C chọn nhẫn cưới, yêu cầu con lấy chiếc nhẫn đó ra khỏi kệ." Đường Mặc Kình miệng cười giải thích. Mặc Ngải Tịnh lập tức phản đối nói: "Nhẫn cưới của con dâu Đường gia chúng ta không thể tuỳ tiện được, ngày mai có thể dẫn cô ấy tới nhờ nhà thiết kế thiết kế cho cô ấy vài mẫu đem cho cô ấy lựa chọn. Con trai lấy được vợ nhất định là tổ tông phù hộ, ngày mai phải đi bái tế.



"Được, con…" Đường Mặc Kình lời nói trong miệng còn chưa nói xong

"Không cần." Đường Duật Thành liền ngắt lời hắn, lạnh lùng cự tuyệt.

"Hả? Nhị ca, ta nói…"

"Cuối tuần sau ta sẽ tìm thời gian đưa cô ấy trở về." Đường Duật Thành sau khi ăn no bỏ lại câu nói này cất kỹ giấy hôn thú liền đứng dậy rời khỏi đại sảnh chuẩn bị quay về quân doanh. Để lại ông bà Đường cùng Đường Mặc Kình trố mắt nhìn nhau.

"Mặc Kình, ngươi đợi lát nữa đi thăm dò một chút thông tin của chị dâu ngươi." Đường Trọng Sâm nghiêm túc ra lệnh. Còn phải đợi khi đến cuối tuần? Bọn họ đều gấp đến độ cào tim cào phổi. Biết tên cũng đã đăng ký lĩnh chứng rất nhanh có thể tra ra được.

"Không phải……. Cha, người tuỳ tiện đi tìm chị dâu mà nói không sợ doạ họ chạy mất sau đó nhị ca sẽ trách tội sao?" Đường Mặc Kình miệng kinh ngạc hỏi. Nhưng nói thật hắn thực sự rất muốn gặp chị dâu. Đường Trọng Sâm gần như nhịn không được đạp hắn một cước "để cho ngươi làm điều gì hãy làm điều đó, thiếu miệng quạ đen."

……

An gia

An Sơ Hạ đang ngồi trước bàn sách, vùi đầu soạn giáo án cho tuần sau.

Đột nhiên, tiếng chuông chiếc điện thoại di động vang lên khiến cô giật mình kêu lên. Cô cầm điện thoại lên nhìn thấy là số lạ? Cô cau mày do dự vài giây rồi mới trả lời: "Xin chào? Xin hỏi ai vậy?"

"Ta."

Một âm thanh siêu trầm dễ nghe lọt vào tai của An Sơ Hạ cô sợ hãi suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.



Chồng của cô trên danh nghĩa.

“Tìm tôi có chuyện gì không?" cô thận trọng hỏi.

“Ta báo cho cô biết, chủ nhật tuần sau đến nhà ta ăn cơm.” Hắn nghiêm túc nói.

"Không có thời gian, chủ nhật tuần sau tôi không rảnh..." An Sơ Hạ không chút nghĩ ngợi từ chối, còn chưa nói xong, trong điện thoại đã truyền đến âm thanh bận "bíp bíp", cho biết đầu dây bên kia đã kết thúc cuộc gọi. An Sơ Hạ nhìm chằm chằm vào điện thoạt, phảng phất giống như đem nó khoét ra một cái lỗ thủng.

A a a a!!!

Nói thẳng ra hắn ta nói là đi nhà hắn ăn cơm nhưng thực tế là đi gặp cha mẹ hắn, theo xu hướng gặp xong cha mẹ hắn kế tiếp chính là hai nhà gặp nhau nói chuyện hôn lễ……

--------------------

Thứ hai

Tiết học cuối cùng của buổi sáng.

Sau tiết học, các học sinh lần lượt rời khỏi phòng học đi ăn trưa, An Sơ Hạ là giáo viên thực tiếng Đức cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

"Cô giáo Hạ, em có một câu không biết, cô có thể dạy em không?" Đường Tử Tu ngồi ở hàng ghế cuối cùng đột nhiên giơ tay vẻ mặt tò mò hỏi. Đôi mắt trong suốt của An Sơ Hạ thoáng qua vẻ kinh ngạc, nghe nói gia cảnh của Đường Tử Tu cường thế, có người còn nói hắn là người của Đường gia đệ nhất hào môn kinh thành, không biết thật hay giả không ai rõ. Hắn bình thường ít nói, trên lớp học ngoại trừ ngủ ngay cả khi ngủ gần như không tiếp xúc với bất kì giáo viên nào nhưng thành tích học tập của hắn đều luôn đứng top năm tại lớp học đệ nhất bởi vậy các giáo viên cũng không đói với hắn quản thúc. Bất quá có học sinh đưa ra vấn đề thân là giáo viên An Sơ Hạ vẫn là rất vui lòng đi giải đáp.

Đường Tử Tu mắt đầy thâm ý nhìn cô một cái chờ tất cả bạn học rời khỏi phòng học, hắn cố ý dùng bút viết ra câu kia chỉ cho cô xem--