Chương 51: Rình mò

Tư Viện đột nhiên bật cười, cô cảm thấy vừa hoang đường lại vừa bất đắc dĩ. Đám yêu thú này muốn lấy mạng cô chỉ dựa vào tin đồn, cô có được xem như là người vô tội bị hãm hại bởi lời đồn không?

Người bảo vệ xoáy lại nắp bình nước ném vào thùng rác, rất có trách nhiệm bảo vệ môi trường. Tư Viện kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta lại nói: “Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người, cô ngạc nhiên cái gì vậy?”

“Có đạo lý, thực vật như anh chắc là phải có cảm xúc hơn.”

“Cũng tạm thôi!” Người bảo vệ ngồi xuống cạnh cô, nhìn thấy ngón tay đang bọc khăn giấy của cô lại lùi xa hai bước, “Em gái à, tôi nói cho em biết cục tức của tôi nhé. Ngày trước tôi chính là lão đại của lão đại của cây cỏ, sau đó con người tới chặt chém khắp nơi, nơi nơi ô nhiễm làm tôi không thể sống bình yên được mới phải trốn đến trong thành phố. Cô nói xem chất lượng không khí ở thành phố quá kém, môi trường cũng không tốt, còn luôn có người muốn chặt tôi làm vật dụng trong nhà, tôi sống đâu có dễ dàng gì.”

Tư Viện xấu hổ cười cười hỏi anh ta: “Xin hỏi, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi đã một trăm sáu mươi tuổi rồi, lại nỗ lực thêm trăm năm nữa là có thể thành người hoàn chỉnh rồi.”

“Làm người có cái gì tốt chứ, áp lực cạnh tranh lớn, sống được trăm năm ngắn ngủn vừa mệt lại vừa khổ. Tôi cảm thấy làm thực vật như anh lại tốt, vô tri vô giác, sống ngàn năm cũng không thành vấn đề.”

“Cô thôi đi, làm người không tốt vậy chúng tôi nỗ lực biến thành người để làm gì?”

Tư Viện khó hiểu nhìn anh ta chờ lời giải đáp.

Anh ta liền nói: “Chúng tôi sống ở trong rừng, còn phải lo sâu cắn, động vật bẻ cành, sét đánh, thảm hại hơn còn có người chặt cây, đâu có dễ dàng gì. Làm người đương nhiên tốt hơn rồi, sống trong phồn hoa, ăn uống cũng ngon hơn, hơn nữa còn có nhiều trò giải trí hay ho như thế. Làm người dù chỉ có trăm năm cũng rất tự do tự tại.”

“Nhưng làm người phải kiếm tiền rất cực khổ, anh nhìn tôi xem bằng này tuổi rồi, hàng tháng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, không mua nổi nhà không kết hôn được, hơn nữa còn bị tên cặn bã lừa gạt tình cảm. Còn bị…”

“Còn bị cái gì?”

Tư Viện lắc đầu, không muốn giải thích.

Người bảo vệ lại khuyên cô: “Em gái à, tôi sống cả trăm năm nay, tôi thấy làm người vẫn là tốt nhất. Trong vạn vật thế gian, cũng chỉ có con người mới có trí tuệ bậc cao. Trí tuệ chính là chúa tể trong vũ trụ. Cái gì gọi là chúa tể chính là có thể so với hoàng đế, đều nói làm hoàng đế vất vả nhưng làm hoàng đế cũng có những thứ chỉ hoàng đế mới có thể hưởng thụ. Nếu không nhiều người chém gϊếŧ nhau tranh cướp làm hoàng đế để làm gì?”

Trí tuệ, ý nghĩa của quyền lực.

Tư Viện không bày tỏ ý kiến, quyết định đổi đề tài. “Anh còn chưa nói với tôi, làm thế nào các anh dám chắc tôi chính là dược tang?”

Người bảo vệ gãi đầu: “À, cái này sao. Tôi cũng chỉ nghe người trong giới kể lại thôi.”

“Họ nói những gì?”

Người bảo vệ nói: “Cũng không biết là tên rùa rụt đầu nào nói, dược tang xuất hiện ở thành phố Dư Kinh, là một cô gái trẻ xinh đẹp, trên người có mùi hương rất đặc biệt. Cái hôm cô đến thuê nhà tôi đã ngửi thấy mùi hương đó trên người cô rất giống với lời miêu tả của bọn họ. Tôi đã nghĩ đây chẳng phải may mắn ập tới sao, cho nên chờ cô về tôi đã định ăn no nê. Kết quả nào ngờ chân tướng lại thành như thế này, may mà tôi chưa ăn cô thật nếu không không phải tôi sẽ nôn đến chết sao.”

Tư Viện không biết là nên cười hay nên khóc, đây cũng coi như là may mắn sao?

“Là mùi hương thế nào?”

Người bảo vệ nghĩ một lát mới nói: “Không thể tả được, dù sao bọn họ nói là một mùi hương đặc biệt đến gần là có thể ngửi được. Sau khi thấy máu của cô thì có một mùi hương rất nồng làm tôi cảm thấy cực kỳ đói khát chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô thôi.”

Tư Viện ngửi thử máu mình, chỉ thấy có mùi rỉ sắt tanh tanh. “Trong máu có chứa sắt, tôi thấy không bằng các anh uống nước ép của thép đi.”

Người bảo vệ lại lắc đầu: “Không giống nhau đâu, ai da, có nói cô cũng không hiểu. Tóm lại mùi hương này chỉ có yêu thú chúng tôi mới có thể ngửi được.”

Tư Viện không lấy được đáp án, liền hỏi anh ta: “Anh có biết tin đồn truyền từ đâu ra không?”

“Tôi không biết. Để tìm ra ngọn nguồn của nguồn tin thì rất phiền phức nhưng cô cứ yên tâm, quay về tôi sẽ nói cho bọn họ chuyện ngày hôm nay, để bọn họ đừng lãng phí thời gian nữa. Cô đâu phải là dược, rõ ràng là độc, ai ăn phải thì kẻ đấy sẽ gặp xui xẻo thôi.”

Nghĩ đến hương vị trong miệng, người bảo vệ lại uống thêm hai ngụm nước để đầy dạ dày.

Tư Viện nhắc nhở anh ta: “Chuyện của dược tang có lẽ là sự thật nhưng tôi khẳng định tôi không phải là dược tang các anh muốn tìm. Tôi nghĩ đã có chữ dược thì khả năng cao nó là một loài thực vật.”

Người bảo vệ lại xua tay: “Mặc kệ nó là cái gì, bây giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi và thành thật tu luyện thôi. Tại sao cứ thích đi lối tắt chứ, có mấy người đi lối tắt mà đạt được kết quả tốt chứ? Không tin cô nhìn thỏ yêu mà xem.”

Tư Viện sửng sốt: “Anh biết thỏ yêu?”

Người bảo vệ khựng lại lập tức đứng lên: “Ái chà, đã đến giờ đi làm rồi. Tôi đi đây, cô mau chóng về nhà đi.”

Anh ta không dám nói nhiều vội vàng biến mất. Anh ta vừa biến mất thì ánh đèn xung quanh cũng sáng lên, đèn đóm ở các nhà cũng sáng lên, thậm chí Tư Viện còn nghe thấy tiếng TV trên tầng trên. Mọi thứ vừa xảy ra giống như một giấc mộng.

Cô bối rối bước vào trong thang máy, trong lòng nảy sinh một hy vọng nếu cô không phải dược tang thì sao? Có phải sẽ không cần sợ hãi nữa hay không?

Triệu Khuyết trở lại phòng thí nghiệm, nhìn thấy giáo sư Hồ đang tập trung tinh thần nhìn số liệu trên máy tính.

“Có kết quả rồi sao?”

Giáo sư Hồ gật đầu lại lắc đầu. Triệu Khuyết nhìn chằm chằm chút máu trong tay ông ấy nuốt nước bọt. Lúc Tư Viện rút máu anh ta đã ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt, khiến anh ta xao động bất an, thậm chí là đói khát. Anh ta không thể mô tả rõ loại cảm giác này nhưng anh ta rất muốn uống máu cô.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là khát vọng mà thôi, anh ta chưa đến nỗi mất đi lý trí.

Anh ta nghĩ, một bán yêu như anh ta còn như thế, yêu thú thuần chủng thì sẽ thế nào đây?

Hèn chi nhiều yêu thú xếp hàng chờ tiến lên muốn ăn thịt cô.

“Từ số liệu mà nói, quả thật trong máu cô ấy có một thành phần khá lạ nhưng tôi cũng không rõ đó là gì, còn phải nghiên cứu thêm mới xác nhận được.”

Triệu Khuyết nhíu mày, nói với ông ấy: “Máu cô ấy có mùi thơm rất lạ.”

Giáo sư Hồ ngạc nhiên ngửi thử nhưng vẫn chỉ ngửi thấy mùi máu tanh.

“Có lẽ đây là nguyên nhân khiến yêu thú muốn ăn thịt cô ấy, cậu còn có cảm nhận nào khác không?”

Triệu Khuyết nói ra khát vọng của chính anh ta, giáo sư Hồ nhìn chất lỏng màu đỏ đã pha loãng dưới ánh đèn, thật sự thì ông không nhìn ra có gì đặc biệt.

“Nghe cậu nói thì có lẽ đây là mùi hương chỉ có yêu thú mới có thể ngửi được, khứu giác của động vật không giống với con người.”

Giống như hương hoa, có người thích, có người lại dị ứng, thậm chí còn có thể là nguy hiểm đối với một số người.

Triệu Khuyết gật đầu nói: “Tôi quan tâm tới việc ai là người đã cứu cô hơn” Với dáng người nhỏ gầy của cô ấy, tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi sự truy sát của yêu thú.

Giáo sư Hồ nói: “Nếu không cậu thử điều tra nơi cô ấy ở xem?”

“Trang viên hoa hồng trắng?” Triệu Khuyết nghĩ đến việc cô ấy nói, trong lòng cũng sinh ra nghi ngờ. Thật trùng hợp, mỗi lần cô ấy đều tỉnh lại ở trong trang viên.

Giáo sư Hồ lại nói: “Tôi bảo cậu điều tra là vì tôi cảm thấy Ôn Đình Sơn chủ nhân khu đó có gì đó không ổn.”