Chương 52: Chờ mong

Sáng sớm ngày hôm sau Tư Viện đến văn phòng lại không thấy Lisa đâu. Phòng thư ký gồm bốn người, trừ cô và thư ký Trương ra còn lại là Lisa và Aria.

Aria vốn theo Ôn Đình Sơn đi công tác, hôm nay lại có mặt ở văn phòng. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, quầng mắt thâm đen là một phụ nữ nhưng tính tình lại như đàn ông, nếu không cô ấy đã chẳng lấy tên là Aria(1).

Tư Viện không muốn hỏi cô ấy chỉ đành hỏi thư ký Trương. “Lisa đâu? Cô ấy xin nghỉ sao?”

Thư ký Trương lùi lại một bước giữ khoảng cách với cô, bí mật nói: “Lisa bị điều đến chi nhánh Tây Bắc rồi.”

Chi nhánh Tây Bắc là trung tâm của bộ phận nghiên cứu phát triển, cô ấy chỉ là một thư ký đến đó để làm gì?

Nghe có vẻ dường như cô ấy bị giáng chức.

Cô còn muốn hỏi thêm, Aria đã gọi cô. “Ôn tiên sinh bảo cô pha cho ngài ấy một cốc cà phê.”

Tư Viện không muốn đi, cô gần như đã quên mất sự tồn tại của Ôn Đình Sơn. Mấy ngày không gặp anh, cô cảm thấy vô cùng tự do tự tại. Mễ Lạc hẹn cô ra ngoài, cô cũng không đi, chính là không muốn đối mặt với đôi vợ chồng này.

Nếu không phải bây giờ cô nghèo rớt mùng tơi thì cô đã từ chức rồi.

“Sao cô còn chưa đi?” Thấy cô không nhúc nhích, Aria nhíu mày không vui, thúc giục cô nhanh chóng đi làm.

Tư Viện cười khổ một tiếng, đứng lên đi pha cà phê. Cô hy vọng thời gian trôi thật chậm hoặc không thì máy pha cà phê bị hỏng cũng được để cô không cần vào đó.

Nhưng cà phê rất nhanh đã được pha xong, cô chỉ có thể bưng cốc cà phê chầm chậm đi vào trong văn phòng.

Trong văn phòng, Ôn Đình Sơn đang cúi đầu xem tài liệu, thi thoảng lại sửa chữa gì đó. Tư Viện bước nhanh đến gần đặt cốc cà phê lên bàn rồi rời đi, một trận gió thổi tới, cửa văn phòng đóng lại rầm một tiếng.

Tư Viện quay đầu nhìn lại, Ôn Đình Sơn vẫn đang cúi đầu xem tài liệu, trong lòng cô cảm thấy không biết phải làm sao, cô hoang mang đi đến cạnh cửa lại phát hiện cửa đã bị khóa không thể mở ra được.

Cô quay đầu nhìn Ôn Đình Sơn đang ngồi vắt chéo chân trên sô pha nhàn nhã uống cà phê.

Cô gượng cười nói: “Ôn tiên sinh, hình như cửa hỏng rồi, không mở được.”

Ôn Đình Sơn cười như không cười, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, “Lại đây.”

Tư Viện không muốn qua đó. Người này lúc nào cũng quý phái lịch lãm, khí chất uy nghiêm không cho phép người khác phản kháng.

Thấy cô trốn tránh, Ôn Đình Sơn cũng không ép. Anh đặt cốc cà phê xuống dựa vào sô pha nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm như có điện làm tim Tư Viện đập nhanh hơn.

“Em dọn ra ngoài?”

Tư Viện gật đầu.

“Trốn tôi.”

Tư Viện bị chất vấn bằng một câu khẳng định như vậy vẫn thấy có chút xấu hổ. Cô cảm thấy bọn họ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, cô cần phải nói chuyện rõ ràng với anh.

Vì thế cô ngẩng đầu, to gan nói: “Ôn tiên sinh, chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi hy vọng anh hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, như thế thì sẽ tốt cho cả hai bên hơn. Tôi chỉ muốn yên tâm làm việc, sống cuộc sống yên ổn. Xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi đi.”

Ôn Đình Sơn thấy cẳng chân cô đang run rẩy thì cong khóe môi, cởi nút cổ tay đứng lên. Anh bước tới gần, Tư Viện không thể không lùi về sau dính sát vào ván cửa.

Ôn Đình Sơn ép cô vào góc, nâng cằm cô lên.

“Chưa từng xảy ra? Chuyện gì chưa từng xảy ra? Là tôi chưa từng chơi em hay là em chưa từng liếʍ * tôi? Hửm?”

Anh nói những lời thô tục làm Tư Viện vừa xấu hổ vừa bực bội trừng mắt nhìn anh: “Ôn tiên sinh, xin tự trọng.”

Tự trọng sao?

Một khi nam nữ đã xảy ra quan hệ tìиɧ ɖu͙© thì hai chữ tự trọng cũng tự động biến mất rồi. Lúc đó ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ sẽ mang theo một tia ái muội và sắc tình.

“Thỏ con nóng nảy?” Ôn Đình Sơn cười trầm chỉ cảm thấy cô thật thú vị. “Có phải em đã quên lời tôi rồi hay không? Khi nào trò chơi này kết thúc là do tôi quyết định.”

“Rốt cuộc anh muốn thế nào. Anh đừng quên anh là người đã có vợ, chẳng lẽ trong lòng anh không hề tôn trọng cô ấy chút nào sao?”

Tư Viện không thể hiểu được tâm lý của đàn ông, với cô mà nói, xuất quỹ trong hôn nhân chính là chuyện vô đạo đức, là vi phạm khế ước tinh thần.

Ôn Đình Sơn lại chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao quan niệm đạo đức của cô gái nhỏ này lại vững chắc như thế? Anh đã dùng khá nhiều thủ đoạn như vậy mà vẫn chưa thể đập vỡ được lớp vỏ đạo đức trong lòng cô.

Anh vốn dĩ muốn chơi từ từ nhưng mấy ngày không gặp cô, anh nghẹn muốn chết. Hôm nay trở về, phòng làm việc toàn là mùi hương của cô, anh nóng lòng muốn có được cô.

Tư Viện không chờ được câu trả lời của anh trái lại còn bị anh đè lên cửa hôn môi. Anh cao gần 1m9, đối với cô anh chẳng khác nào một quái thú khổng lồ.

Sức lực của anh cũng rất lớn, có thể dễ dàng khống chế cô, anh ôm cô vào ngực, ép cô lên ván cửa, anh hôn cô vừa bá đạo lại vừa điên cuồng.

Anh giống như một cái giác hút lớn, hận không thể nuốt chửng cô. Tư Viện ra sức giãy giụa cũng không có tác dụng gì.

Ôn Đình Sơn hôn đủ mới buông tha cho miệng cô, anh lại bắt đầu gặm cắn cổ cô. Dưới lớp da mỏng manh anh có thể thấy được máu đang chảy trong các mạch máu của cô, chỉ cần anh khẽ dùng lực là có thể cắt nát yết hầu của cô, hút cạn máu cô.

Nhưng anh lại kìm chế, đưa tay sờ vào trong áo cô nắm lấy bầu ngực mềm mại của cô.

“Ôn Đình Sơn, tên khốn!”

Cô đá anh nhưng lại bị anh tóm được. Cả người cô bị anh nhấc bổng lên ném vào sô pha. Tư Viện không màng gì nữa, cô hét to cứu mạng. Ôn Đình Sơn kéo cà vạt xuống trói hai tay cô lại, anh lật người cô lại làm cô đưa lưng về phía anh, kéo váy cô xuống.

Tư Viện hối hận muốn chết, vì sao hôm nay cô lại mặc váy?

Ôn Đình Sơn thấy chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng của cô thì không vui: “Nội y xấu quá, lần sau mặc đồ ren đen đi.”

Tư Viện tức đến mức muốn cắn chết anh.

“Ôn Đình Sơn, tôi sẽ kiện anh vì tội cưỡиɠ ɠiαи.”

Ôn Đình Sơn chẳng thèm để ý, rút di động ra gọi vào số của cảnh sát. Anh cúi người xuống cọ xát phần dưới đã cương cứng vào kẽ mông cô.

Ôn Đình Sơn ném di động lên sô pha, mặc kệ điện thoại kết nối, cười trầm thấp bên tai cô: “Để lát nữa cho cảnh sát nghe xem tôi cưỡиɠ ɠiαи em thế nào nhé.”

“Vô liêm sỉ!” Tư Viện tức đến phát khóc, sao lại có người đàn ông xấu xa đến như thế. Cô bị mù nên mới bị vẻ ngoài của anh lừa gạt, lại nghĩ rằng anh là người đàn ông tốt.

Điện thoại vừa được kết nối bên kia máy móc hỏi thăm: “Xin chào, chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?”

Ôn Đình Sơn lại đâm mạnh vào trong cô, chẳng thèm để ý đến xung quanh. Tiếng da thịt va chạm vang dội, Tư Viện hoảng hốt dùng cằm với lấy cái điện thoại, “Xin lỗi, tôi nhầm số.”

Nói xong, cô liền ngắt điện thoại.

Ôn Đình Sơn lại cực kỳ thoải mái khi được bao bọc trong nụ hoa căng khít ấm nóng, chính là cảm giác này, không một người phụ nữ nào có thể mang lại cho anh niềm sung sướиɠ này. Thời gian qua anh không ngừng nhớ nhung, hơn nữa còn xử lý nhanh chóng mọi chuyện trong tay gấp rút trở về.

Anh kêu lên đầy thỏa mãn, một tay khoanh lại vòng eo của Tư Viện, bắt đầu vận sức hành động. Hai tay Tư Viện bị trói sau lưng căn bản là không thể động đậy, chỉ có thể vùi đầu vào sô pha, cắn chặt răng không phát ra tiếng.

Ôn Đình Sơn không vui vỗ mông cô, “Kêu ra đi, tôi muốn nghe.”

Cô không muốn!

Bộ dáng bướng bỉnh của cô làm Ôn Đình Sơn bật cười, anh nhấc người cô lên kéo áo sơmi của cô ra, giải thoát ngực cô khỏi trói buộc. Anh ra sức cáy cầy trên người cô, ra sức xoa bóp vân vê ngực cô.

“Trong phòng có cách âm, cho dù em kêu đến khàn giọng, người bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy.”

Tư Viện nghĩ cũng đúng, nếu không vừa rồi cô hô to như thế sao không có ai đến gõ cửa hỏi thăm.

Cô càng hận người đàn ông này hơn, anh đã có âm mưu từ sớm, cô đâu phải đối thủ của anh. Cô muốn từ chức, cô không nghĩ ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.

Ôn Đình Sơn nghe thấy cô nghĩ thế thì mỉm cười, dùng sức thúc mạnh vào xương cụt khiến cô phải hét lên.

“Tiểu yêu tinh, mấy ngày không gặp, em càng ngày càng lãng đó, kẹp chặt như vậy là muốn tôi bắn cho em sao?”

“Ai muốn anh bắn, tên khốn lưu manh.”

1: Aria một tên dành cho nữ mang nhiều ý nghĩ mạnh mẽ, như “lion of God” (sư tử của Chúa) trong tiếng Do Thái.