Quyển 1: Chương 2: Nam chính trông rất giống bạn trai cũ

"Đã biết." Hạ Chu thở phào một hơi, đột nhiên cảm xúc dâng lên: "Nghĩ lại, mình bên Bách Quân một năm rồi cái gì cũng chưa làm đúng là thiệt mà, còn tiện nghi cho kẻ khác. Má nó, đúng là tức chết mà, đời này mà còn không phá thân là không được, mình nhất định phải tìm nam nhân có điều kiện tốt hơn hắn..."[.....] Hệ thống có dự cảm không lành [Cậu là muốn.... Mặc dù nhiệm vụ không hạn chế cậu làm gì nhưng nếu bị nam chính phát hiện xác suất rất lớn có khả năng nhiệm vụ thất bại...]

Hạ Chu cười một tiếng: "Đương nhiên, cho nên tôi muốn làm nhiệm vụ xong đã rồi nói."

Bất kể Bách Quân có làm gì sai trái với cậu hay không, nhưng cậu thấy rõ tên nam nhân kia cố tình dụ dỗ, lại bởi vì hắn ta mà cậu chết bất đắc kỳ tử. Bởi vậy, hiện tại Hạ Chu đối với tiểu tam càng thêm chán ghét. Ở hiện thực đã không có cơ hội trả thù, vậy đây chính là cơ hội cho cậu hả giận. Còn Bách Quân...., cậu chết cũng đã chết rồi, cũng không cần vì hắn mà thủ thân đi.

Đọc thấy suy nghĩ của Hạ Chu, hệ thống suy nghĩ: [....] Từ bỏ bản thân đúng là điều tồi tệ.

Ngay khi Hạ Chu tiếp nhận thế giới không lâu, dưới lầu có âm thanh người hầu truyền đến: "Tiên sinh, ngài đã về, có thể dùng cơm ạ."

Bây giờ là bảy giờ tối, đúng là thời gian Hướng Bách về nhà.

Sau khi kết hôn, Hướng Bách với Lâm Chu được cha Lâm tặng cho một nhà tân hôn, nó là một tòa biệt thự xa hoa, bên ngoài còn có hoa viên. Mặc dù trên danh nghĩa hai người là vợ chồng, ở chung phòng nhưng lại phân giường. Giường được kê sát tường phía tây và phía đông, phía đông là của Hướng Bách, phía tây là của Lâm Chu, Hai người họ dường như đã vẽ ra một ranh giới Sở-Hạ-Hán vô hình ở giữa, có sự phân biệt rõ ràng, điều này cho thấy mối quan hệ của cả hai là tương kính như tân.

Hạ Chu không biết Lâm Chu lúc trước đôi với Hướng Bách thái độ như nào, nhưng cậu đã đồng ý làm nhiệm vụ, cũng không thể đối đãi với Hướng bách quá xa cách, để cho tiểu tam có cơ hội. Cậu vốn dĩ đang ngồi trên giường của mình, nghe thấy tiếng người hầu nói, lập tức muốn đi xuống, muốn nhìn nam chính này một lần.

Đúng lúc, người hầu đang đi lên mời Lâm Chu xuống dùng bữa: "Phu nhân, có thể dùng cơm."

Hạ Chu bị xưng hô như thế dọa đứng lại một chút, trừng mắt nói: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"

Người hầu không đoán được thái độ của Lâm Chu, nơm lớp lo sợ nói: "Phu, phu nhân....không đúng chỗ nào ạ?"

"Ừm, không có gì...." Làm Hạ Chu hơi ngạc nhiên, đó lại là trong thế giới này nam nam kết hôn lại rất bình thường. Cậu chỉ không quen mà thôi: "Sau này đừng gọi ta như vậy nữa, cứ gọi ta tiên sinh đi."

"Nhưng..." Người hầu do dự, hơi nhìn xuống lầu: "Ngài cùng tiên sinh đều gọi tiên sinh, rất khó phận biệt."

Hạ Chu suy nghĩ một chút nói: "Vậy gọi ta Lâm tiên sinh đi."

Hạ Chu nghĩ rất đơn giản, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Nhưng cậu lại không nghĩ tới cách xưng hô này càng xa lạ, như cậu muốn vạch rõ giới hạn với Hướng Bách. Người hầu biết rõ, quan hệ của hai người không hòa hợp, vẻ mặt phức tạp nhưng cuối cùng vẫn không nói gì chỉ đáp: "Vâng."

Hạ Chu theo sau người hầu đi tới phòng ăn, cậu thật sự có chút đói bụng.

Nhưng khi nhìn thấy nam chính kia giống Bách Quân đến bảy, tám phần, cậu sửng sốt. Hướng Bách thật sự rất giống Bách Quân, không chỉ có gương mặt mà tới dáng người cũng giống, chỉ bất quá Hướng Bách là quân nhân, mặt mày cùng khí thế sắc bén hơn nhiều, mắt phải của hắn có bên dưới có một nốt ruồi nhỏ, chẳng qua nhìn hắn lại không có cảm giác xuân phong mà ngược lại càng tăng thêm băng lãnh. Nốt ruồi này Bách Quân không có.

Mà Hướng Bách thái độ rất lạnh lùng chỉ lườm Hạ Chu một cái, ngay cả chào hỏi cũng không nói, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Hạ Chu sửng sốt rất lâu mới hồi phục tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hệ thống, ngươi giải thích đi!"

[Ký chủ, vừa rồi đã nói, vì để ngài nhanh chóng thích ứng, thế giới này ngẫu nhiên sẽ tạo ra cho ngài sự quen thuộc. Có như vậy, mới có cảm giác.]

Hạ Chu: "..." Cảm giác cái con mẹ nhà ngươi. Cậu không xông lên đánh Bách Quân tơi tả là may rồi chứ ở đó mà có cảm giác, mặc dù đánh cũng không lại.

Nhưng Hạ Chu rất nhanh ý thức được nam nhân trước mắt này cũng chỉ là giả mà thôi, rất có thể lấy từ trí nhớ của cậu về Bách Quân để dùng thôi. Cậu thở dài một hơi, đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Hướng Bách cùng Lâm Chu chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, Hạ Chu thậm chí còn có cảm giác Hướng Bách có chút chán ghét cậu. Từ lúc về nhà, hắn cũng chỉ cho cậu một ánh mắt lãnh đạm, thậm chí lúc ăn cơm cũng không gọi cậu. Rõ ràng nhất phải là Hướng Bách là alpha, pheromone của anh ta là mùi tuyết tùng lạnh lẽo, mặc dù Lâm Chu không bị ảnh hưởng nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được áp lực từ alpha, trong đó tràn đầy sự bất mãn và cự tuyệt.

Hạ Chu cảm thấy nghi hoặc: "Hệ thống, hắn chán ghét ta?"

[Cậu cứ nói đi.]

Thế giới này có miêu tả vô cùng đơn giản, cha Lâm Chu muốn nam chính làm dưới trướng nhưng đã coi trọng nam chính làm sao lại đưa đứa con không được sủng ái nhất gả cho nam chính, cái này không chỉ khinh thường nam chính, mà còn muốn khống chế nam chính để tránh hắn cánh cứng, trở nên quyền thế. Cũng khó trách Hướng Bách đối với Lâm Chu lại thờ ơ như vậy....

Chết tiệt.

Tình cảm của Lâm Chu là công cụ để cha Lâm kiềm chế nam chính nắm quyền.

Hạ Chu hỏi hệ thống một câu: "Dựa theo kịch bản gốc, nam chính về sau sẽ có thành tựu như thế nào?"

Hệ thống trả lời: [Dưới sự trợ giúp của omega tiểu tam, nam chính sẽ có thành tựu cao hơn so với cha Lâm Chu.]

"..."Cũng khó trách Hướng Bách lại yêu tiểu tam. Hạ Chu lại hỏi: "Ngươi xác định nhiệm vụ này là đang trợ giúp nam chính? Sẽ không vì ta đẩy lùi tiểu tam, về sau ngược lại liền..."

[Ký chủ, ở mỗi thế giới nam chính đều là thiên chi kiêu tử, đã là thiên chi kiêu tử sẽ không chỉ vì một biến cố nhỏ nhoi mà bị phá hủy hết, nên cái gì nam chính đạt được về sau vẫn thế chỉ là không có omega tiểu tam thì sẽ đổi thành cơ hội khác thôi.]

"...Có đạo lý." Hạ Chu bị thuyết phục. Nhưng cậu vừa mới vì tiền đồ của nam chính mà do dự, khả năng cao là do nam chính có gương mặt giống Bách quân đi.

Hạ Chu không thể phủ nhận, cậu vẫn nhớ tình cũ, cậu bất tri bất giác còn yêu Bách Quân thành thói quen vì hắn mà suy nghĩ. Lúc trước Bách Quân vì lập nghiệp rời trường học một mình sống tại một căn hộ cho thuê, Hạ Chu cũng không phản đối, thậm chí mỗi ngày nghỉ còn đến giúp hắn dọn phòng. Bách Quân không phải không biết làm, mà do hắn quá bận rộn, lúc hai người hẹn hò hắn cũng chỉ bận nghe điện thoại.

Hạ Chu có thể thông cảm cho hắn, dù sao nam nhân nào cũng muốn có sự nghiệp thành công, cậu cũng không ngoại lệ. Nhưng bây giờ nghĩ tới, Bách Quân cũng chưa từng bỏ rơi cậu, chỉ có thể là hắn không đủ yêu cậu thôi.

Trải qua lần này về sau cho dù thật sự hoàn thành nhiệm vụ trùng sinh sống lại. Dù cho Bách Quân không nɠɵạı ŧìиɧ, cậu cũng sẽ cân nhắc chia tay. Bách Quân quá lạnh lùng, hắn yêu hay không yêu Hạ Chu cũng đoán không ra, cũng không có tự tin khẳng định. Nhiều khi cậu cảm thấy mình đang yêu đơn phương vậy, quan hệ như vậy dù không có người thứ ba kết cục vẫn như vậy thôi.

Bây giờ, cậu cũng nên buông tay rồi.