Chương 11: Có tính là duyên phận không?

Một chiếc Mercedes-Benz GLC Coupe màu xám đậu ở lối vào của một nhà hàng nhỏ, Hạ Tắc xuống xe, đẩy cửa kính ra, điện thoại trong túi quần reo lên.

Anh chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, sau đó nhấc máy.

"Tắc Tắc a, ngày mười một con có về nhà không?”

“Nếu trường học không có chuyện, con sẽ về.”

Nước sôi để nguội cùng thực đơn được đưa tới, Hạ Tắc ngước lên dò xét một chút.

Không phải Từ Lê.

Anh cụp mắt xuống, gõ ngón trỏ lên bàn.

Hạ Tắc chuyển đến thành phố C, mặc dù người trong nhà không phản đối nhưng họ lại kín đáo phê bình.

Chủ yếu vẫn là do lão thái thái, sau khi nghỉ ở đơn vị giáo dục công lập, cả ngày nhàn phú ở nhà làm hoa làm cỏ, con gái lớn ở nước Mỹ xa xôi, con trai nhỏ học xong đại học ở thành phố C cũng sang Mỹ, năm ngoái mới trở về, lại chuyển chuyến bay đến thành phố mất hai tiếng đồng hồ, bà không thể hiểu được.

“Con mới từ nước Mỹ trở về hai năm, thế nào lại không đến đại học của ba con nhậm chức, cứ nhất định phải đi thành phố C.” Lão thái thái nhân cơ hội bắt đầu nhai đi nhai lại.

"Mẹ, tránh nghi ngờ."

"Tránh nghi ngờ cái gì, con xem xem, đây là qua loa. Không phải con vẫn bị tổn thương tình cảm, còn chờ đợi cô gái kia sao? Cũ không mất đi, mới sẽ không đến, con không thích mẹ giới thiệu, ngại già mồm, hay là con từ thành phố C trở về đi."

Lão thái thái rất ham học hỏi, bình thường xem phim truyền hình, đọc diễn đàn trên mạng, mấy trò của người trẻ tuổi bà không bỏ qua.

"Con nhớ ra rồi, có câu từ là cái gì mới? Cảm giác mệt mỏi khi không yêu? Đúng vậy, con chính cảm thấy mệt mỏi cảm giác không yêu mà thôi."

"Mẹ, đừng nói bậy. Còn như vậy, con sẽ gọi điện thoại cho ba."

"Ai, đừng cúp máy, đừng cúp máy, mẹ không nói, không nói nữa, con đừng gọi cho ba con, ông ấy sẽ nhốt mẹ mất."

"Mẹ."

Phía sau bếp có một tiếng nổ lớn, xoong nồi vung vãi khắp sàn, người đang nấu ăn bên trong giật mình vì sự cố bất ngờ, ném chiếc xẻng chiên lớn xuống, giọng nói lẫn lộn.

"Choáng choáng, tiểu cô nương sốt ngất đi rồi.”

“Mau, mau đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Hạ Tắc nhíu mày, nói với đầu dây bên kia điện thoại: "Mẹ, con có chút việc, hôm khác gọi mẹ sau."

Đẩy ghế ra sau, hai ba bước mở ra rèm cửa phòng bếp, hướng mắt nhìn xuống, khuôn mặt của Từ Lê trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền, một người đàn ông trung niên đang cố gắng nhấc cô lên khỏi sàn nhà lát gạch.

Sau tấm lưng tinh tế, chỉ có một bàn tay thô đặt trên đó.

Rất chướng mắt.

“Tránh ra.” Hạ Tắc xắn tay áo, trầm giọng gọi người nọ đi.

"Anh là ai?" Ông chú trung niên vẻ mặt khó hiểu.

“Tôi là thầy giáo của cô ấy.”

Bà chủ nghe thấy tiếng động liền chạy vào, lo lắng hỏi: “Sao vậy, Từ Lê làm sao vậy?”

Một dì đang rửa bát hỏi: "Bị say nắng ngất xỉu đi?"

“Mau đưa con bé đi bệnh viện truyền nước đi?”

Hạ Tắc không để ý bọn họ nói nhảm, khom người, cấp tốc đem người nhận lấy.

Từ Lê đã bất tỉnh, cơ thể mềm mại của cô lăn vào vòng tay của Hạ Tắc.

Mặt nhỏ nóng bừng.

Hoàn toàn không phải là một nhiệt độ bình thường.

“Ai, thầy Hạ, cậu biết Từ Lê sao?” Bà chủ nhận ra anh.

"Cô ấy là học sinh của tôi, có ô tô đậu trước lối vào, dì mở cửa xe cho tôi, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện."

Đưa đến bệnh viện gần trường học, bác sĩ sơ bộ chẩn đoán, "Phong hàn, phát sốt lại hạ huyết áp dẫn đến ngất xỉu."

Hạ Tắc yêu cầu một phòng bệnh riêng, sắp xếp người cẩn thận, yêu cầu y tá cho một túi chườm nóng, buộc nó cùng với túi truyền dịch.

Kéo chiếc ghế, ngồi bên giường.

Bốn phía yên tĩnh, quạt điện kêu ong ong, rèm cửa gợn sóng lưu động, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hò hét ngoài cửa phòng bệnh.

Một tay Từ Lê đặt ở mép giường để truyền nước, chiếc chăn mỏng màu xanh lá cây lên xuống theo hơi thở không ổn định của cô.

Nghĩ nghĩ, Hạ Tắc lại gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, "Phó giáo sư Hạ, hôm nay gió thổi hướng nào mà anh lại tự mình gọi cho tôi?"

"Hai giờ chiều tôi có tiết học, anh có rảnh giúp tôi lên lớp không?"

Người nói là sư huynh cùng khoa ở trường đại học của Hạ Tắc, Lâm Viễn.

"Tiểu tử cậu gặp may mắn, tôi vừa vặn không có việc gì, bất quá, tại sao cậu lại đột nhiên nhờ tôi giúp?"

"Tìm mèo."

"Tìm mèo?"

"Phải, có một con mèo bị ngược đãi, tôi lại nhiều lần nhìn thấy, có tính là duyên phận không?" Hạ Tắc bật cười.

"Cậu được đấy, thật có ái tâm.”

Có ái tâm sao?

“Con mèo này lông trắng, rất xinh đẹp.”

Hạ Tắc đảo mắt, mặt đối diện với cô gái nhỏ đang mê man.

“Vậy tìm được con mèo thì cậu muốn làm gì.”

“Con mèo vẫn nhận chủ cũ của nó.”

"Vậy không đơn giản đâu, cậu cứ mua đồ hộp, cỏ mèo, trải trên đường nó đi qua rồi bắt về nhà, lúc đầu mèo sẽ tru sẽ cắn, cậu liền nhốt nó vào l*иg, qua một thời gian, nó sẽ quen cậu thôi."

"Không vội, tôi không nhốt con mèo."

"Vậy cậu muốn thế nào?"

"Dụ dỗ, để con mèo nhận ra mùi, tự nhiên nó sẽ không thể chạy thoát."