Chương 10: Điểu không tốt.

Hai ngày sau, cơn sốt của Nhậm Toàn Sinh thuyên giảm, hắn hồi phục nhảy nhót tưng bừng, sáng sớm hắn siêng năng ra ngoài tiểu khu mua đồ ăn sáng, thậm chí còn ném quần áo bẩn vào máy giặt.

Sữa đậu nành ấm và bánh bao nóng được đặt lên bàn, Nhậm Toàn Sinh vội vàng hô lên.

"Ngồi, ngồi, ngồi, đây là quán bánh bao nổi tiếng ở phố bên cạnh, anh trai xếp hàng đợi gần nửa tiếng chính là muốn cho Tiểu Lê của chúng ta một bữa sáng ngon lành, em mau ăn đi, xem nó có ngon không."

Cô bị đẩy ngồi vào bàn, trong túi ni-lông là hai cái bánh bao trắng to, còn bốc khói, mùi hành tỏa ra.

Từ Lê rũ mắt xuống nhìn một hồi lâu, nhưng không có động tác gì khác.

Dạ dày cô trống rỗng, còn có chút muốn ói.

Có lẽ là bị Nhậm Toàn Sinh lây bệnh, cũng có thể là hai ngày trước cô ngủ ở cửa một hồi, tóm lại tứ chi đều bất lực.

"Tiểu Lê, có chuyện gì sao?”

Nếu là trước đây, Nhậm Toàn Sinh có một bất ngờ nho nhỏ cũng có thể khiến Từ Lê ngây thơ cảm động trong vài ngày.

Tại sao bây giờ, phản ứng không đúng lắm.

"Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến trước kia anh ngại bánh bao nhà này quá nhiều dầu, không nuốt nổi, cho nên về sau không mua bánh bao nhà này nữa." Từ Lê cay đắng trả lời.

Nhậm Toàn Sinh sửng sốt một chút, hiển nhiên hắn không nhớ rõ chuyện này.

"Anh, anh, anh không biết a."

Hắn đương nhiên không biết, nhà Nhậm Toàn Sinh giàu có, lại là con trai độc nhất, từ nhỏ đến lớn, hắn được nâng trong lòng bàn tay sủng ái yêu thương, đến giờ ăn cơm, khát nước gọi người, nơi nào cũng có người giúp việc.

Ở chung hai năm, Từ Lê luôn dậy sớm hơn hắn, chuyện đi mua sớm liền rơi trên đầu cô, Nhậm Toàn Sinh thỉnh thoảng sẽ vứt rác, lúc tâm huyết dâng trào sẽ giúp làm việc nhà đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn.

Xấu hổ sờ mũi một cái, Nhậm Toàn Sinh chộp lấy chiếc túi nhựa và ném nó vào thùng rác. “Không ăn nữa.”

“Đừng.”

Từ Lệ vô ích dừng lại, trơ mắt nhìn mấy cái bánh bao rải rác trộn lẫn với rác rưởi.

“Anh trai lại đi mua cho em, em muốn ăn gì?”

Cô lắc đầu.

"Không ăn bánh bao, vậy ăn cái gì? Anh nhìn thấy bên đường có bán bánh rán, còn có cháo dinh dưỡng."

"Không cần, Toàn Sinh. Em không muốn ăn, hiện tại ăn gì cũng không vào đâu, chờ lát nữa em đến nhà hàng làm việc cũng có thể ăn đồ ăn."

Đôi bàn tay trắng nõn của Từ Lê khoanh trên bàn, giữa ngón tay mảnh khảnh là chiếc nhẫn định tình mà hắn đo lúc nửa đêm vừa đeo vào, Nhậm Toàn Sinh nhìn nó, nở một nụ cười lộ hàm răng trắng.

"Tiểu Lê, hai ngày trước mẹ anh còn đang lải nhải muốn gặp em, đến ngày mười một trở về, chúng ta đi gặp một chút, anh còn phải gặp bố vợ tương lai phải không."

Cô giật mình.

Từ Lê lặng lẽ cuộn ngón tay lại, thu mặt ngoài của chiếc nhẫn vào nắm tay.

"Người nhà em còn không biết chúng ta sống cùng nha, việc này chúng ta có thể chậm một chút hay không? Chúng ta chỉ mới năm ba đại học, tốt nghiệp xong mới nói chuyện này được không?"

"Tiểu Lê, cái này nếu là trước kia, con của chúng ta cũng đã ra đời rồi, được rồi, dù sao thì em cũng sẽ là vợ anh cả đời này, em có chạy cũng không chạy được đâu, sớm muộn gì cũng sẽ gặp.”

“Anh đã nói với mẹ anh, anh rất tốt với em, còn giúp em đổ rác, giặt ga trải giường giúp em, phơi quần áo, mẹ anh cảm thấy anh vất vả, vì vậy anh liền nói với mẹ rằng đây là điều mà một người đàn ông nên làm, và đó cũng là phúc lợi của nàng dâu Nhậm gia."

Từ Lê mấp máy môi.

"Nhân khẩu nhà anh rất đơn giản, sau này kết hôn cũng không cần lo lắng." Nhậm Toàn Sinh lải nhải nói liên miên miêu tả kế hoạch mỹ hảo, "Anh đã sớm nghĩ kỹ, sau khi kết hôn, chúng ta có thể đi châu Âu hưởng tuần trăng mật, thăm giáo đường, không phải em thích đi xem những kiến trúc kia sao, chúng ta đều đi."

"Tiểu Lê a..."

Chuông cửa đột ngột vang lên, dừng lời nói Nhậm Toàn Sinh đúng lúc.

Đôi vai của Từ Lê đột nhiên rủ xuống, buông lỏng một hơi.

Chẳng biết tại sao, cô không chắc mình có thể kiên trì, tiếp tục đi trên con đường tưởng chừng như sáng sủa này hay không.

Cô đã khao khát có một mái ấm của riêng mình biết bao.

Gần trong gang tấc, nhưng lại xa không thể với tới.

"Anh Trường Quân, anh tới là tốt rồi, mang theo hoa quả làm gì a?"

Lưu Trường Quân đột ngột đến thăm mà không báo trước, khiến Nhậm Toàn Sinh thực sự bối rối.

Lưu Trường Quân híp mắt, đi vào nhà: "Hôm đó anh đến địa điểm tổ chức, lúc trở về nghe nói em bị đàn em đánh, thân là anh trai, anh có thể không đến giải tỏa ưu phiền cho em được sao?"

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tóc của Từ Lê dựng đứng, lưng cô vô thức thẳng lên và cả người căng thẳng.

Lưu Trường Quân xốc xếch, áo sơ mi lụa màu ngọc bích lỏng lẻo, vài cúc chưa cởi ra, tóc chải ngược ra sau, vừa ngồi xuống liền đuổi người ta đi, "Đi pha cho anh ly cà phê, ranh con, anh thay em khuyên bảo bọn chúng."

Nhậm Toàn Sinh trả lời, hấp tấp lăn vào bếp nấu nước.

Lưu Trường Quân lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút

một điếu và chuẩn bị châm lửa ...

"Không thể hút thuốc ở đây."

Chỉ có một mình với người này, Từ Lê thật hốt hoảng, buộc mình phải bình tĩnh lại.

“Thật xin lỗi, tôi nên dừng lại.” Lưu Trường Quân cười khẽ, thu điếu thuốc lại, ngồi sang một bên.

Một tay lười biếng đặt trên lưng ghế, mắt anh ta quét khắp căn phòng.

"Ngôi nhà có phụ nữ quản lý quả nhiên rất khác biệt, đặc biệt ấm áp, đặc biệt ... đặc biệt thơm." Ánh mắt làm càn nhìn khuôn mặt Từ Lê, xương quai xanh nhỏ bé yếu ớt, bộ ngực cong cao ngất, vừa di chuyển vừa dao động, “Mùi giống như em vậy.”

Tròng mắt hình tam giác ngược chiếm hơn phân nửa, lộ ra vẻ tham lam trắng trợn.

Trên bếp nước sôi ùng ục, Nhậm Toàn Sinh từ trong ngăn kéo lấy ra túi đựng đồ ăn liền, quay người lấy chén đĩa từ trong tủ ra, một cái lỡ tay, chén sứ rơi xuống đất, hắn từ trong phòng bếp hô lớn một tiếng.

"Để anh, để anh, hai người ngồi xuống đi."

Dừng một chút, Lưu Trường Quân tiếp tục nói: "Đàn ông, chỉ cùng gái điếm gặp dịp thì chơi, có một cô gái ngây thơ như em trong tay, anh sẽ nâng trong tay yêu thương."

Tình yêu biếи ŧɦái biết bao, không cần nói cũng biết.

Từ Lê đặt tay dưới bàn, nắm chặt mép váy.

"Hôm trước anh đưa Toàn Sinh về nhà, nhìn thấy chiếc áo ngực treo trong tủ quần áo, thật đúng là mộc mạc, nhưng kích cỡ không nhỏ, anh thấy nó ít nhất là cup C?"

Không thể chịu đựng được nữa, Từ Lê trở nên lạnh lùng, không rõ là sợ hãi hay tức giận, toàn thân run rẩy.

“Anh vô liêm sỉ như vậy, Toàn Sinh có biết không?” Cô nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Trường Quân ngừng cười, đứng dậy và từ từ đến gần.

"Đã đều là chọn đàn ông, em nên chọn một người đàn ông có triển vọng, một người đàn ông có thể thỏa mãn em trên giường. Rừng lớn như vậy, sao em không thử suy nghĩ đến một chú chim như anh?"

Anh ta liếʍ môi gợi ý, "Toàn Sinh cũng nói em không có phản ứng trên giường, anh nghĩ, hẳn là chỉ là chim không tốt."

"Anh thật có bệnh." Từ Lê đột nhiên đứng dậy, tiện tay cầm sữa đậu nành lạnh trên bàn và đổ hết lên mặt anh ta.