Chương 9: Nhẫn.

Quần áo của Nhậm Toàn Sinh nhăn nhúm, đầu tóc rối bời, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Nhìn hoàn toàn không giống bịa chuyện.

“Tiểu Lê, cuối cùng em cũng trở về rồi.” Từ Lê nghiêng người cởi giày đi vào cửa, Nhậm Toàn Sinh vẫn đứng ở cửa, bứt rứt bất an nhìn người, “Em trở về, anh liền yên tâm.”

Từ Lê nép vào trên chiếc ghế sô pha nhỏ dành cho hai người, ôm lấy chiếc gối màu xanh nhạt lên ngực.

Không có ầm ĩ, không có chất vấn, nhưng toàn thân lại lộ ra một cảm giác phản kháng.

Có hai bức ảnh phóng to trên bức tường trắng, một tấm thảm nỉ kim tuyến dưới bàn trà, một cặp búp bê đầu tròn đang nhìn nhau trên TV trên cao, cô đã dành thời gian vơ vét tất cả những thứ trong căn phòng này với giá đặc biệt.

“Tiểu Lê, em đến cùng đã ngủ ở đâu?”

Bình tĩnh quay đầu nhìn lại, “Em chỉ là làm mất chìa khóa nhà, không vào được cửa nên tùy tiện tìm một bạn nữ xin ngủ qua đêm.”

Để một người đàn ông xa lạ thu nhận mình, lời này cô không có cách nào nói ra miệng.

"Em có thể gọi điện thoại cho anh mà.”

“Em gọi rồi.” Từ Lê nhàn nhạt đáp, “Nhưng anh bận rộn không trả lời.”

"Ai nha, anh đúng là đồ móng heo, âm thanh âm nhạc trong phòng bao quá lớn, anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông." Nhậm Toàn Sinh ngồi xổm xuống, hai tay chống ở hai bên người Từ Lê trên sô pha, nhìn thẳng cô, "Tiểu Lê, em có phải đang giận anh, trách anh đã ở trong KTV đêm qua không? Đó là lý do tại sao em không trở về nhà, không trả lời điện thoại của anh?"

Kết giao năm năm qua, Từ Lê tính tình mềm mỏng, tốt tính, Nhậm Toàn Sinh hiểu triệt để, cô đột nhiên cả đêm không trở lại, những lo lắng của hắn không phải là giả.

"Lúc anh tỉnh dậy đã là sáu giờ, sờ sang giường bên cạnh lạnh ngắt, anh đã toát mồ hôi vì sợ.” Nhậm Toàn Sinh, một người đàn ông cường tráng cao gần một mét tám, cúi đầu xuống, yếu ớt nằm trên đùi của cô, rầu rĩ không vui: "Tiểu Lê, em không thương anh trai sao? Anh tỉnh rượu đầu đau quá, anh liền đi ra bờ sông hóng gió, em sờ xem, anh có phải bị sốt rồi hay không?"

Từ Lê không nhúc nhích.

Nhậm Toàn Sinh nắm tay cô đặt lên trán, “Em sờ đi, có phải rất nóng không?”

Nhiệt độ quả nhiên cao hơn bình thường, Từ Lê mím chặt môi, muốn rút tay về.

"Tiểu Lê, em sờ cái nữa xem, đầu anh đau quá a.” Nhậm Toàn Sinh giữ chặt không thả.

Thần sắc hơi động, tuy không rõ ràng nhưng cũng đủ khiến người ta nheo mắt.

Nhậm Toàn Sinh biết, Tiểu Lê của hắn rất mềm lòng.

“Uống thuốc chưa?” Từ Lê hỏi.

"Chưa uống, em không về nhà, anh không uống thuốc."

"Không uống thuốc, bệnh làm sao hết được?"

"Anh muốn em cầm nước lấy thuốc cho anh."

"Nếu em không trở về, anh sẽ làm gì?"

"Làm gì, anh sẽ đợi em ở nhà."

Nhậm Toàn Sinh là một đại nam nhân, da mặt dày lên, hơn bất kỳ ai khác.

Năm thứ hai cao trung, cả hai trốn dưới mái vòm của phòng trưng bày nghệ thuật của trường, mưa lăn tăn tạo thành một bức màn nước, ngăn cách thành hai thế giới khác nhau, tứ phương chật hẹp, che kín sự ngây ngô mập mờ của tuổi trẻ, bọn họ ở nơi đó trao nhau nụ hôn đầu tiên.

Từ Lê xấu hổ đỏ mặt như máu, phải mất một thời gian rất lâu, cô mới nguyện ý tiến lên một bước.

Nhậm Toàn Sinh ủi ủi cái đùi mềm nhẵn của cô, giống như một chú chó lớn ngửi ngửi không ngừng, “Tiểu Lê, em thơm quá a.”

Trên da vẫn còn mùi sữa tắm,Từ Lê chột dạ co chân lại.

"Anh sốt đến hồ đồ rồi?"

"Tiểu Lê, anh yêu em, anh thực sự chỉ yêu mình em, khi còn học cao trung, không ai có thể lọt vào mắt xanh của anh, chỉ có em, cũng chỉ có em."

Ngón trỏ Từ Lê đẩy đầu tóc ngắn ra, "Bị cảm lạnh, đi tắm nước nóng trước đi, em đi lấy thuốc cho anh."

"Vẫn là Tiểu Lê thương anh nhất." Dừng một chút, hắn đột nhiên ý thức được có điểm không đúng, Nhậm Toàn Sinh liếc mắt nhìn, lông mày nghi hoặc vặn lên.

"Tiểu Lê, quần áo trên người em lấy ở đâu vậy? Anh chưa từng thấy qua, kích cỡ hình như có chút không đúng."

Trước đó Từ Lê đã lừa Nhậm Toàn Sinh, cô do dự một chút, "Của ... của bạn cùng lớp, em giặt xong phải trả lại cho người ta."

Nhậm Toàn Sinh không có suy nghĩ sâu xa nên tự nhiên tin lời Từ Lê.

Hắn ngoan ngoãn đứng lên, tính nhân cơ hội hôn trộm một cái.

“Không muốn.” Từ Lê vô thức quay đầu đi.

Thấy người nọ nhướng mày, cô lại giải thích nói: "Anh. . . Anh đang bị bệnh."

Nhậm Toàn Sinh có chút thất vọng, hắn không thể cắn người, vỗ mạnh vào miệng của mình, "Không có chuyện gì, anh đi tắm trước."

Sau khi uống xong thuốc, hầu hạ hắn ngủ trên giường, Từ Lê đang định rời đi thì Nhậm Toàn Sinh đã đưa tay ra kéo cô trở lại.

“Cả đêm anh không ôm em, ngủ với anh một lát thôi.”

Vùi vào cần cổ của cô, một tay chiếm hữu ôm lấy eo cô, Nhậm Toàn Sinh thoải mái thở ra.

"Toàn Sinh, em còn có bài tập phải làm...”

“Cũng không muộn.”

Nhìn thân thể cứng ngắc của cô, trên mặt lộ ra vẻ không vui, Nhậm Toàn Sinh lại bắt đầu than thở, đáng thương cho chính mình.

“Anh đau đầu quá....”

“Đợi một chút, một chút thôi, Tiểu Lê.”

.......

Ánh mắt Từ Lê rơi trên trần nhà, tường quét vôi trắng, sạch sẽ không tì vết, không có vết bẩn.

Ga trải giường mới giặt, có mùi nắng ấm và mùi đào thoang thoảng, cực kỳ sạch sẽ.

Nhưng người bên cạnh...

Bị ôm một hồi, Từ Lê không nhịn được nhắm mắt lại.

...

Khi cô tỉnh dậy, khuôn mặt của Nhậm Toàn Sinh đã phóng to trước mặt cô, lông mày đen rậm và đôi mắt sáng ngời, giống như một đứa trẻ vừa được ăn kẹo.

"Tiểu Lê, nhìn tay của em đi."

Vì để cho Nhậm Toàn Sinh có thể nghỉ ngơi thật tốt, rèm trong phòng được kéo xuống, Từ Lê giơ tay lên, cô chú ý đến một chiếc nhẫn vàng hồng trên ngón áp út của bàn tay trái, mộc mạc, lịch sự tao nhã, một mảnh vụn của viên kim cương ở trung tâm, tỏa sáng mờ nhạt.

“Em xem, kích thước của nó quả thật rất vừa vặn với em.” Nhậm Toàn Sinh hưng phấn hỏi: “Em thích không?”

“Lần thứ mười một chúng ta trở lại thành phố D, vậy chúng ta ghé qua gặp phụ huynh, nhé?”