Chương 8: Mộng xuân (hơi H)

Trong căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, ngoài ban công có trồng vài bụi cây xanh nhưng cũng không thể che lấp được cảnh nóng bên trong.

Từ Lê bị ép vào cửa sổ thủy tinh, hai vυ" trong bộ đồ lót viền ren màu hồng trắng nõn mềm mại, người đàn ông phía sau một tay vòng qua eo cô, một bàn tay khác lại chuẩn xác bóp lấy một bên ngực, hai ngón tay vân vê hạt đậu ở phía trên bằng, đùa bỡn nhào nặn, làm cho nó cứng lại ngay lập tức.

"Tiểu Thủy Lê, không phải em nói không ướt sao?"

"Không có, không có, đừng làm như vậy với em."

Từ Lê kẹp chặt hai chân, cặp mông tròn trịa của cô được bao bọc bởi chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng, lôиɠ ʍυ hơi xoăn lộ ra qua lớp đường ren trong suốt, toàn thân trắng sứ, giống như dội lên một lớp sữa bò.

Cô không tự chủ được muốn chạy trốn, mông liều mạng lui về phía sau, lại dán lên một cây gậy nóng bỏng.

Thật thô, thật dài, dán chặt vào khe mông cô.

L*иg ngực ở phía sau lại rất rộng, ngực áp vào lưng, hông áp vào mông, tứ chi quấn quít, cô không có chỗ nào để né tránh.

“Tiểu quai quai, báo cáo lần này không đúng cho lắm, em nói xem, tôi nên cho em bao nhiêu điểm đây?” Thanh âm trầm khàn khàn của người đàn ông truyền vào tai cô.

Tiếng nói gợi cảm đến mức khiến người ta phải hạ eo.

Dươиɠ ѵậŧ cương cứng chen vào giữa hai chân, Từ Lê cắn môi dưới, đùi cô cảm nhận được nhịp đập của các đường gân trên bề mặt hình trụ, và đám lông rậm rạp cào qua mặt trong non mềm giữa hai chân cô.

“Không biết?”

Đầu lưỡi nóng bỏng của anh cuốn lên, sắc tình mà liếʍ láp da thịt trên vành tai cô.

“B?”

Cảm giác tê dại không ngừng truyền đến từ đầṳ ѵú và lỗ tai, Từ Lê bị ép đỏ mắt, đầu óc một mảnh hỗn độn, chỉ biết lắc đầu.

“B+?”

Có một mảng lớn ướŧ áŧ từ dưới đáy qυầи ɭóŧ do động tình chảy xuôi ra, thuận theo vệt nước nhớp nháp, dươиɠ ѵậŧ bắt đầu thăm dò di chuyển, một trước một sau, chậm rãi trừu sáp...

Qua lớp vải, qυყ đầυ to hồng không ngừng cọ sát vào hai mảnh đồi thịt căng mọng.

Cố tình vừa đẩy vừa mài.

Cảm giác sung sướиɠ như bị điện giật cứ trào ra từ nơi tư mật.

Từ Lê rụt vai lại, cái gì cũng không trả lời được, trong miệng chỉ có những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

“Nói cho tôi biết, đang ngồi trong lớp, em đang nghĩ đến cái gì?”

Lắc lư tăng tốc.

“Không có.” Từ Lê xấu hổ sắp khóc.

"Tại sao lại không có, nói cho tôi biết, em đang nghĩ về ai? Hửm?"

"Không có không có." Từ Lê tiếp tục khóc, co giật.

Người đàn ông phía sau nhẹ giọng nói: "Như thế thật không ngoan, tôi chỉ có thể cắm vào để em nhớ kỹ tôi là ai?"

"Không muốn, thầy Hạ."

......

Từ Lê đột nhiên mở mắt ra, lật người lên, căn phòng sáng sủa.

Cô lấy tay che mặt, luồng khí nóng phả vào đầu cô gần như muốn bốc khói.

Nửa đêm, nhìn một người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thủ da^ʍ, rồi lại có mộng xuân.

Đối tượng là phó giáo sư của khoa vẫn ngoài tầm với.

Trời.

Thật là một tội lỗi.

Đã gần chín giờ, Từ Lê hốt hoảng đứng dậy, chỉnh lại giường, rửa mặt đơn giản, khi cô bước ra khỏi phòng, Hạ Tắc đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Từ Lê bỗng nhiên đỏ mặt vì mình dậy muộn, ngượng ngùng nói: "Buổi sáng tốt lành."

Mùi thơm nồng của cà phê espresso lan tỏa, tiếng nhạc êm dịu vang lên, Hạ Tắc nhàn nhã ngồi vào bàn ăn, vừa ăn salad vừa lướt đọc tin tức trên máy tính bảng.

“Buổi sáng tốt lành.” Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Không biết em thích ăn gì nên tôi làm bữa sáng đơn giản thôi.”

Một phần trứng bác phô mai, hai lát bánh mì nướng nguyên và một ly sữa bò ấm.

Từ Lê nhớ tới, trong suốt năm năm hẹn hò với Nhậm Toàn Sinh, ngoại trừ việc tự tay pha trà sữa nóng, hắn dường như chưa bao giờ dậy sớm hơn cô.

“Cảm ơn thầy Hạ.”

Hạ Tắc chăm chú nhìn cô, hơi híp mắt lại.

"... Hạ tiên sinh." Từ Lê biết nghe lời phải.

Hạ Tắc ậm ừ tán thành, "Ân.”

“Thật xin lỗi vì đã quấy rầy anh cả đêm như vậy, lần sau em có thể mời anh ăn tối được không? Hạ tiên sinh.”

“Được.” Hạ Tắc quay đầu lại nhìn máy tính bảng, “Em về sớm đi, bạn trai em hẳn là gấp đến điên lên rồi phải không?"

Nhậm Toàn Sinh thực sự đang gấp đến phát điên, sáu giờ sáng, hắn đã gọi mười bốn cuộc điện thoại, gửi năm tin nhắn, tất cả đều bị Từ Lê chuyển thành yên lặng

Cô không mở cái nào cả.

Nếu quay lại hàng chục tiếng đồng hồ trước, Từ Lê đều có thể bởi vì ngoài ý muốn mà biến mất ở một nơi nào đó trên thế giới này, nhưng Nhậm Toàn Sinh sẽ không phải là người biết đầu tiên.

Khi Từ Lê rời khỏi nhà Hạ Tắc, điện thoại lại reo lên một lần nữa.

Vuốt ngón tay trên màn hình.

Ngay khi nhận được kết nối, giọng nói ủy khuất mà sốt ruột của Nhậm Toàn Sinh truyền đến.

"Tiểu Lê, cả đêm qua em đi đâu vậy? Anh gọi điện thoại cũng không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, anh lo lắng gần chết, suýt nữa đi báo cảnh sát."

"Toàn Sinh, mấy giờ anh về đến nhà?"

Đầu bên kia điện thoại tĩnh lặng, một hồi sau mới nơm nớp lo sợ trả lời, "Bốn giờ ........ Nhưng là do anh thật sự uống say, ngủ trên ghế sô pha trong phòng bao ở KTV, Lưu Trường Quân có thể giúp anh làm chứng."

Từ Lê không có trả lời, hô hấp sâu chậm.

Nhậm Toàn Sinh bị sự im lặng của cô làm cho chột dạ, tiếp tục líu lo không ngừng cố gắng giải thích: "Tiểu Lê, em phải tin anh, anh thực sự cái gì cũng không có làm. Anh nghe được em nói đang ở bên bờ sông, cả trái tim anh ngừng đập. Lúc sáu giờ sáng anh tỉnh dậy, lập tức trở về tìm em."

"Tiểu Lê, rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu? Anh đi đón em có được hay không?" Nhậm Toàn Sinh lấy lòng hỏi.

"Ở cửa ra vào, mở cửa, Toàn Sinh."