Chương 13: Căn phòng lớn lại không có chỗ để yên giấc.

Thu thập, thanh toán viện phí, lấy thuốc, sau khi cơn sốt hạ xuống, cơ chế bảo vệ cơ thể được giải phóng, tâm trí Từ Lê giống như một sợi dây lỏng lẻo, Hạ Tắc bảo cô đi hướng Đông liền đi hướng Đông, chuyển Tây liền chuyển Tây, một mặt mờ mịt ngốc trệ.

Ngồi trong ghế lái phụ của chiếc Mercedes-Benz, Từ Lê vẫn còn ngốc lăng.

Thấy cô không nhúc nhích, Hạ Tắc trở mình, hơi thở rêu phong bao quanh cô.

Như thể đang ở trong một sân Tam Hợp nhàn nhã, một chuỗi chuông gió leng keng trong buổi chiều oi bức bất ngờ đánh thức Từ Lê.

Dây an toàn rắc một tiếng kéo căng.

Từ Lê không thể không nhéo cánh tay của mình.

Sẽ đau.

“Em đang tự ngược sao?” Hạ Tắc thu hồi thân, nhìn một chút.

“Không phải, em chỉ là cảm thấy thật mất thể diện.”

"Ân?”

“Mỗi lần xấu mặt, đều là Hạ lão sư ở bên cạnh em.” Từ Lê trầm thấp ảo não.

Hạ Tắc bật nhạc lên, “Em có biết trong tiếng Pháp có một câu nói gì không?”

"Câu nói gì?”

Từ Lê nghiêng đầu, nhìn đôi tay thon dài sạch sẽ trên tay lái, chiếc xe lượn vòng trượt nhẹ vào dòng xe cộ.

"Un cœur est comme une bouteille de parfum, si tu ne l"ouvres pas tu le sentiras pas, si tu le gardes toujours ouvert tu perdras son parfum."

"Nước hoa cần được mở?" Từ Lê chỉ học qua tiếng Pháp cơ bản, không hiểu ý nghĩa thực sự.

"Một trái tim tựa như một lọ nước hoa, nếu như không mở ra, em không thể ngửi được nó. Nhưng nếu như mở nó ra cả ngày, em sẽ làm nó mất đi mùi thơm." Hạ Tắc dừng một chút, "Sự hấp dẫn nội tiết tố giữa đàn ông và phụ nữ, giống như nghiện ma túy, nó kích hoạt hệ thống dopamine của con người và khiến con người đưa ra những phán đoán sai lầm, ngay cả khi đối mặt với nỗi đau, biết rằng đối phương không phải là đối tượng thích hợp nhất, ở giữa nhận và từ bỏ vẫn sẽ tồn tại giai đoạn xung đột cảm xúc dữ dội cùng câu hỏi chất vấn bản thân."

Ánh đèn bay qua, một cái lại một cái, màu sắc sặc sỡ chiếu xuống khuôn mặt Hạ Tắc, quang ảnh như ẩn như hiện.

Cổ họng của anh nổi lên, cuộn lên cuộn xuống với giọng nói đầy nam tính.

Trái tim của Từ Lê run lên một cách khó hiểu.

Cô buộc mình phải nhìn đi chỗ khác.

Thật kỳ lạ, thực sự quá kỳ lạ, Từ Lê đột nhiên cảm thấy một Hạ lão sư như vậy, toàn thân trên dưới giống như một chất dẫn điện, gợi cảm vô cùng.

Từ Lê hắng giọng một cái, "Thầy Hạ, ý của thầy là..."

"Tôi không có ý gì, chỉ là dạy mao bệnh phạm vào thôi."

"Nhưng nghe giống như thầy đang nhắc nhở em điều gì đó... "

Từ Lê còn đang xoắn xuýt, không biết đang lẩm bẩm cái gì trong miệng.

Xe dừng lại.

Hạ Tắc đột nhiên quay mặt đi, môi mỏng đột nhiên tới gần, không đến hai ngón tay.

Từ Lê trố mắt nhìn, trong nháy mắt sửng sốt, cương lấy bất động.

Lông mi chớp.

Cô muốn nói...

Muốn nói...

Đầu óc cô rối bời đến nỗi cô không thể nhớ nổi một từ nào.

Đôi môi càng ngày càng gần nhau.

Từ Lê rất mâu thuẫn, điều này hoàn toàn phá vỡ cái gọi là khoảng cách an toàn, cô nên đẩy ra, cô hẳn là ...

Achoo──

*Tiếng hắt hơi á mọi ngừi 😳

"Thật xin lỗi." Từ Lê xấu hổ che miệng lại, thấp giọng nói xin lỗi.

"Đến quán cháo rồi.” Hạ Tắc mặt không biểu tình, cởi dây an toàn cho cô. "Trở về nhớ uống thuốc đúng giờ."

...

Hạ Tắc chọn một chỗ ngồi giữa quán cháo, gọi hai chén cháo, còn có chút đồ xào nhà nấu, không cay.

Từ Lê có chút ngoài ý muốn, "Thầy là người ở đâu?"

"Thành phố A, nhưng tôi là sinh viên đại học ở thành phố C, cho nên quen thuộc ở đây, còn em thì sao?"

"Thành phố D, giống như thầy."

"Sau khi tốt nghiệp, em có dự định gì không? Trở lại thành phố D sao?" Hạ Tắc lau chén đũa cho cô.

Từ Lê sụt sịt, nhỏ giọng nói: "Có lẽ vậy..."

"Đừng vội kết luận, một năm rưỡi, cái gì cũng có thể." Ánh mắt Hạ Tắc lóe lên, bỏ chủ đề này qua một bên.

...

Quay lại cư xá, Hạ Tắc trước tiên đem người đến dưới tòa nhà, phất phất tay, thúc giục Từ Lê lên lầu rồi bản thân mới đi đỗ xe.

Mở cửa căn phòng thuê, trong phòng tối om, yên ắng, lạnh lẽo, không có hơi thở của người.

Đúng lúc này, Từ Lê thừa dịp cầm điện thoại lên, mở màn hình ra, hai cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn được gửi đến.

Mở tin nhắn văn bản, đọc đi đọc lại, cuối cùng nhấn nút xóa.

Cô hất sữa đậu nành vào khắp người Lưu Trường Quân, toàn thân run lên vì tức giận.

Nhậm Toàn Sinh vọt ra, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là không ngừng xin lỗi người anh em tốt, bạn bè tốt của mình.

Từ Lê nhớ tới, lúc cô học cao tam, có một bạn học nam theo đuổi cô, công khai cự tuyệt không thành, động thủ động cước, Nhậm Toàn Sinh khi ấy sức ghen lớn, không nói hai lời, gặp người liền đánh.

Nhưng bây giờ, hắn xin lỗi trước khi hỏi cô tại sao.

Cô không giải thích, chỉ cầm lấy ba lô rồi rời đi.

Năm năm trôi qua, tình yêu giữa họ có thể vẫn còn, nhưng Từ Lê không còn chắc chắn liệu tình yêu của cô có còn được Nhậm Toàn Sinh đặt lên hàng đầu hay không.

Un cœur est comme une bouteille de parfum, si tu ne l"ouvres pas tu le sentiras pas, si tu le gardes toujours ouvert tu perdras son parfum.

Trong phòng đồ đạc vẫn như cũ, Từ Lê nằm trên sô pha, đầu còn có chút choáng váng.

Bi thương đến rất nhanh, nước mắt đến vô tức.

Ngực cô đau âm ỉ, đôi mắt trong veo dần mờ đi, cô co tay chân lại, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

Căn phòng này lớn như vậy, lại không có chỗ nào để yên giấc.