Chương 14: Mua que thử thai.

Từ Lê bắt đầu chiến tranh lạnh với Nhậm Toàn Sinh, hẹn hò năm năm, Từ Lê có tốt tính đến đâu, hai người cũng không phải không có tranh chấp, ngoại trừ hai năm đầu, Nhậm Toàn Sinh sờ mũi cúi đầu, sau mỗi một lần, vẫn là Từ Lê mềm lòng trước.

Thông thường, cô nghĩ rằng, nếu hai người họ muốn sống một cuộc sống yên bình và suôn sẻ thì không cần phải so đo quá nhiều.

Lần đầu tiên hắn nɠɵạı ŧìиɧ, Nhậm Toàn Sinh đã đuổi theo cô ra ngoài với chiếc quần thể thao, phần thân trên trần trụi.

Điều đáng kinh ngạc hơn là bị thương, Từ Lê đã bị sốc bởi sự phản bội đột ngột, đến nỗi cô không thể phục hồi trong vài ngày.

Cô như thường lệ ăn cơm đi ngủ, đến giờ thì đi làm thêm, lên lớp, đầu óc trống rỗng.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai dạy cô đứng trước tình huống như vậy nên xử lý thế nào.

Sau vài năm tình cảm, tất cả đều là sự thật, Từ Lê vẫn có chàng trai năm xưa trong trái tim mình.

Vào năm cao nhị, mùa hè đột nhiên có một trận mưa lớn, suối nước tăng vọt, một học sinh chuyển trường tên là Nhậm Toàn Sinh cầm một chiếc ô màu đen, băng qua mặt nước đi về phía cô.

Mặt nước gợn sóng lăn tăn, nước sâu ngang chân.

Hắn nói, Từ Lê, tôi tiện đường, tôi sẽ đưa cậu về nhà.

Bức tranh đang chảy xuôi, rõ ràng như ngày hôm qua.

Năm nhất tiểu học, không thể chờ đợi người đến.

Đếm không biết bao nhiêu lần tiếng bước chân, cô đoán sai hết lần này đến lần khác, khi sắc trời dần tối, cô cho rằng lần này mình đoán đúng.

Khi quay lại, lại là địa ngục.

Cô đếm một trăm, một ngàn, một vạn, nhưng không ai nghe thấy tiếng kêu cứu.

Đột nhiên, đèn bật sáng.

Nhậm Toàn Sinh lần đầu tiên chỉ cho cô đường về nhà.

..............

"Tiểu Lê, em không thể làm như vậy, ngày hôm đó là em không đúng, lời nói của anh ấy có khó chịu đến đâu, em không thích nghe cũng không thể giội sữa lên người người ta, em có thể nói với anh, anh sẽ thay em giải quyết."

Giọng nói của Nhậm Toàn Sinh lại vang lên.

Không biết là chưa từng nghĩ kỹ hay là đang phủ nhận khả năng này, nhưng hắn vẫn cho rằng Lưu Trường Quân chỉ là đang khuyên người, chỉ thốt ra vài câu khó nghe mà thôi.

Từ Lê nghe xong, chỉ hỏi một câu: "Những người bạn kia, anh không thể không giao lưu cùng bọn họ sao?"

"Tiểu Lê, em không thể không có lý lẽ như vậy."

"Toàn Sinh, anh vẫn còn là sinh viên, bọn họ ... bọn họ không phải là người tốt, sống phóng túng, căn bản không đúng đắn chút nào.”

“Con người thời nay, làm ăn, xuôi chèo mát mái, có mấy ai là người đúng đắn, thêm bạn bớt thù, giống như Lưu Trường Quân ca ca, gia đình anh ấy làm kiến trúc, mười mấy khu cao ốc của thành phố C, còn đang có kế hoạch đầu tư vào thành phố D, anh không phải là thay ba anh tìm mối cho công ty sao?"

Hoàn toàn không có sự đồng thuận nào cả.

Chiến tranh lạnh mấy ngày, Nhậm Toàn Sinh hiển nhiên tinh bì lực tẫn, lại có một thanh âm truyền đến: "Anh đầu hàng, Tiểu Lê, chuyện này chúng ta đừng nói nữa, anh cũng sẽ không để Trường Quân ca ca đến nhà chúng ta nữa, cũng sẽ không mang em đi tụ hội, được không?"

Nhậm Toàn Sinh cúi đầu thỏa hiệp, nhưng Từ Lê không trút được gánh nặng.

Mặc dù họ vẫn ngủ cùng nhau nhưng Từ Lê vẫn thức dậy hàng đêm.

Ba giờ sáng, cô lững thững ra ban công, bóng cây tử đằng lắc lư, khung cảnh yên bình, ánh đèn chợt ẩn chợt hiện, xa xa có tiếng người xào xạc.

Trên đường phố thỉnh thoảng có tiếng bình rượu vỡ, vạch phá cả đêm tối.

Có người chửi mắng, có người cười huyên náo.

Hạ lão sư nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, chính là từ ban công này truyền tới sao?

Bọn họ nằm trên tấm ga trải giường màu hồng do Từ Lê mua, quấn trong chiếc chăn mà họ từng ôm nhau, dùng áo mưa mà cô mua, thoả thích chà đạp.

Bọn họ sử dụng loại tư thế nào?

Có phải mọi ngóc ngách của ngôi nhà này đều bị vấy bẩn rồi không?

Nhậm Toàn Sinh có vui không?

Nhậm Toàn Sinh có thoải mái không?

Nhậm Toàn Sinh có phải cũng phát sinh quan hệ cùng với cô gái tên Thiến Thiến kia không?

Cô gái đó cũng đến ngôi nhà này sao?

Có phải là chưa từng ở trên người cô đạt được kɧoáı ©ảʍ, Nhậm Toàn Sinh đòi về toàn bộ từ thân thể người khác?

Từ Lê tự nghĩ đi nghĩ lại, thậm chí còn mua và đặt thêm vài hộp áo mưa, vài ngày lại đếm một lần.

Cho đến khi, cô phát hiện ra kinh nguyệt của mình luôn đúng giờ lại bị chậm một tuần.

Đợi vài ngày, Từ Lê thừa dịp hết giờ học môn tự chọn, lén lút, đi nhờ xe đến một hiệu thuốc cách khu cư xá vài dãy nhà, cô mặc một chiếc áo khoác cao bồi, xõa tóc, khuôn mặt nhỏ đeo khẩu trang che đậy.

Cô lề mà lề mề trong khu ăn vặt một hồi lâu, thấy không có ai, cô vội vàng cầm que thử thai ra quầy.

Dược sĩ quẹt mã vạch và hỏi: "Có phải chỉ mua que thử thai không? Bαo ©αo sυ ở hàng trên được giảm giá, mua chung sẽ tiết kiệm hơn."

Đột nhiên có một bà lão xếp hàng phía sau doạ Từ Lê nhảy lên một cái.

Đảo mắt quét cô gái trẻ từ trên xuống dưới, ánh mắt của bà lão đầy ý vị thâm trường.

“Không cần.” Mặt Từ Lê nóng như lửa đốt.

“Cô gái nhỏ, không dùng bαo ©αo sυ, sao không mua mấy viên thuốc tránh thai?” Dược sĩ không buông tha.

"Vậy cái kia .... Lấy một hộp đi.” Từ Lê chiếu lệ đáp, thúc giục muốn đi.

Đi ra khỏi hiệu thuốc, Từ Lê không nghe thấy bà lão sau lưng và dược sĩ đang nói cái gì, cô siết chặt hộp que thử thai trong lòng bàn tay, l*иg ngực căng thẳng đập loạn xạ.

Cả người là mâu thuẫn cùng sợ hãi.

Những cảm xúc phức tạp, giống như một bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim cô khiến cô gần như ngạt thở.

Một tin nhắn nhanh chóng được gửi đến điện thoại di động, Từ Lê mở màn hình, một tin nhắn từ một người lạ.

"Toà nhà Đế Xứ, phòng 507."