Chương 23: Đi xem phim (Hơi H)

Lão nam nhân ngoài ba mươi tuổi Hạ Tắc không đưa Từ Lê trở lại cư xá sau bữa tối mà lái xe đến trung tâm thành phố.

"Ngày mai được nghỉ, đi xem phim với anh nhé?"

"Xem phim?"

Chiến lược gì vậy, đi ăn cơm lại đi xem phim, là hẹn hò sao?

“Đúng vậy, anh chưa tìm được ai cùng xem với mình, tùy tiện hẹn trước, phòng khi đối phương hiểu lầm.”

“Em cũng có thể sẽ hiểu lầm.” Từ Lê phồng má.

“Ồ, vậy em hiểu lầm rồi sao?”

Hạ Tắc nghiêng đầu, trong mắt mang theo ý cười, một người bình thường nghiêm túc lạnh lùng, một khi ôn nhu, cũng đủ để làm tan chảy hồ băng trăm năm.

Từ Lê quay đầu đi để che giấu nhịp tim đập nhanh của mình.

"... Sao có thể."

"Nếu là em hiểu lầm, anh không ngại."

"....."

Căn bản là dời gạch nện chân, Từ Lê từ chối trả lời.

Thừa dịp đèn đỏ, Hạ Tắc từ ghế sau lấy ra một cái túi giấy da trâu đưa cho cô, "Món quà."

Từ Lê mở ra, đó là một chiếc váy màu hồng đào dài với đường ren phức tạp và đường viền tinh xảo, cô không biết các hàng nổi tiếng, nhưng cô có thể kết luận chiếc váy này khẳng định không rẻ.

“Đây là...” Cô không rõ.

"Chiếc váy ngày đó của em bị anh kéo hỏng, xem như là xin lỗi." Hạ Tắc nhìn lướt qua quần jean Từ Lê mặc, "Lát nữa em thay đồ, xem có vừa người hay không."

"Thầy Hạ sẽ còn giúp một cô gái chọn quần áo sao?" Từ Lê nhướng mày, nghi ngờ hỏi, "Làm sao thầy biết được kích thước của em?"

"Cũng đã sờ qua, ôm qua rồi."

"......."

"Thầy Hạ hẳn là quen rất nhiều bạn gái đi?"

Từ Lê siết chặt túi giấy, thận trọng hỏi, ngay cả bản thân cũng không nhận ra sự ghen tuông trong lời nói.

Cô thực sự không muốn nghĩ lại về loại trải nghiệm có thể khiến một người đàn ông yêu một người phụ nữ.

"Hai người." Hạ Tắc thản nhiên cười cười, "Hồi cao trung còn tương đối non nớt, bạn gái hồi đại học cũng ở bên anh tương đối lâu. Em rất để ý sao?"

"Em chỉ là hiếu kì hỏi một chút thôi." Từ Lê lẳng lặng nhìn anh, thấy sắc mặt anh không thay đổi, lại hỏi: "Em có thể hỏi, hai người ... chia tay như thế nào?"

Xe chạy vào hầm dưới mặt đất, ánh đèn chợt ẩn, không biết có phải là ảo giác của Từ Lê hay không, khuôn mặt của Hạ Tắc ẩn trong ánh sáng mờ ảo, lộ ra một chút hoài niệm cùng cô đơn.

“Cô ấy lừa dối, bọn anh chia tay trong hòa bình, đơn giản như vậy thôi.”

Lùi vào chỗ đậu xe, kéo tay phanh lại, Hạ Tắc cúi gần, đối mặt nhìn Từ Lê.

"Anh đếm rồi, vừa rồi em gọi anh là thầy hai lần, làm cho anh cứng rồi." Hạ Tắc trầm giọng nói, "Nếu như không muốn anh ở trong xe thay váy cho em, vậy đừng câu dẫn anh nữa."

..........

Hạ Tắc chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng phương Tây, bọn họ ngồi ở phía bên phải của hàng cuối cùng, ở trên cao nhìn xuống, nhưng đó không phải là góc nhìn tốt nhất để xem phim.

Anh mua cho Từ Lê một cốc nước nóng và một chai nước khoáng.

Chiếc váy dài mới hoàn toàn phù hợp với dáng người và nước da của Từ Lê, phụ nữ đều thích quần áo đẹp, Từ Lê cũng không ngoài ý muốn, cô kéo váy lên, khi ngồi xuống, còn đặc biệt nỗ lực quấn váy lên.

Nhưng điều kỳ lạ chính là, gần hai phần ba chỗ ngồi của phòng chiếu phim đã đầy, hàng cuối cùng vẫn trống rỗng.

Khi bộ phim bắt đầu, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Hiệu ứng âm thanh và ánh sáng của bộ phim rất xuất sắc, mọi người đều tập trung vào màn hình lớn, hơi lạnh từ điều hòa trong rạp chiếu phim phả ra rất mạnh khiến Từ Lê không khỏi xoa xoa cánh tay.

“Có lạnh không?” Hạ Tắc hỏi.

“Có một chút, có thể cần một chút thời gian để thích ứng.”

Hạ Tắc kéo tay vịn giữa hai người lên, một tay ôm chặt Từ Lê vào ngực mình, “Có ấm hơn không?”

Mùi thơm của rêu sồi trên cơ thể người đàn ông bao bọc cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.

Không thể giảm bớt cảm giác tồn tại, Từ Lê chỉ có thể co rụt thân thể, tứ chi cứng đờ.

Cô đặt một tay lên eo, tay kia đặt trên đùi Hạ Tắc, không dám cử động.

Cặp đùi dưới lớp quần tây vừa cường tráng vừa ấm áp, sắp đốt cháy lòng bàn tay cô.

"Em cảm thấy, ai mới là người xấu nhất?"

Hạ Tắc khàn khàn giọng nói từ trong l*иg ngực dâng lên, hỏi về bộ phim, nhưng Từ Lê lại mẫn cảm, phát giác làn gió lạnh từ dưới váy thổi lên.

Cô liếʍ môi, tập trung trở lại với bộ phim, "Hẳn là ... thuyền trưởng tàu vũ trụ?

"Em không cảm thấy, phụ tá cũng có khả năng?"

Váy chậm rãi vén lên, một bàn tay thò vào váy, xoa lên đầu gối, chậm mà không nóng nảy, chậm rãi mát-xa.

Từ cạnh ngoài đùi, di chuyển theo vòng tròn đến vị trí non mềm ở giữa hai chân.

Từ Lê run rẩy, ổn định giọng nói của mình. “Vật thể ngoài hành tinh có lẽ không tồn tại, hết thảy đều là ảo giác của bọn họ?”

“Anh không nghĩ vậy.” Ánh mắt của Hạ Tắc vẫn rơi về phía trước.

Không ai chú ý đến sự kỳ lạ ở hàng ghế sau, dòng nước ngầm dưới chiếc váy dài đang dâng trào.

Từ Lê khẽ thở hổn hển.

Bàn tay di chuyển đến bên cạnh nơi non mềm giữa hai chân, các đầu ngón tay như có như không lướt qua qυầи ɭóŧ.

Cào qua cào lại.

Cảm giác tê dại từ giữa hai chân truyền đến thắt lưng, Từ Lê không tự chủ được rêи ɾỉ một tiếng, ngã oặt trong l*иg ngực người đàn ông.

"Thầy...” Một tiếng thở dài khó nghe.

“Em lại gọi anh là thầy.”

Vén mép qυầи ɭóŧ lên, một ngón tay lặng lẽ thò vào…

"Thầy Hạ...” Từ Lê theo phản xạ căng thẳng.

“Suỵt, tập trung xem phim đi.” Hạ Tắc liếʍ vành tai cô, nhẹ giọng trấn an.

Tập trung thế nào?

Âm thanh ầm ầm bốn phương tám hướng vờn quanh, nhưng các giác quan của Từ Lê đã sớm thoát ly dây cương.

Cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở, nhiệt độ và những ngón tay của Hạ Tắc.

"Suỵt ... Hiện tại là anh sờ em."

Lòng bàn tay tựa hồ mang theo dòng điện, đầu tiên là lưu luyến chỗ bắp đùi một hồi lâu, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Thật lâu Từ Lê mới quen với việc trêu chọc, ngón tay mới chuyển hướng trượt vào khe hở hơi hé mở, ấn nhẹ tiểu đậu đậu một cái.

Đè bàn tay đang làm loạn dưới váy, Từ Lê bất lực quay đầu nhìn Hạ Tắc, hai mắt ướt sũng.

Tia sáng quá mờ, cô chỉ có thể nhìn rõ đôi môi mỏng của người đàn ông.

"Người hiện tại đang chạm vào em là ai?”

Hai chân cô không tự chủ được run lên, kɧoáı ©ảʍ không thể quên đêm đó lại ùa về.

"Là ... là thầy.” Hơi thở của cô càng lúc càng gấp.

Cả bàn tay che kín nơi tư mật, ngón tay cái tiếp tục kí©h thí©ɧ tiểu đậu đậu đang sung huyết, lực của cánh tay càng tăng lên.

Thừa dịp mật dịch róc rách chảy ra, đã đủ ẩm ướt, ngón tay giữa của Hạ Tắc chậm rãi trượt vào nơi sâu trong quả lê, vừa đè ép vừa trừu sáp.

"Là ngón tay của ai đang ở bên trong thân thể em?” Anh hỏi lại.

Ngón tay bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm ôm trọn, Hạ Tắc cảm nhận được bên trong chặt chẽ cùng ấm áp, cục u ở đũng quần lập tức sưng lên.

"Từ Lê, anh là ai?" Động tác thọc vào nhanh chóng.

Ẩn mật trong bóng tối, cùng với sự căng thẳng khi nhìn trộm đã khiến Từ Lê lêи đỉиɦ rất nhanh.

Cô ưỡn lưng, vì không có cảm giác an toàn nên cô cảm thấy không đủ.

Còn lâu mới đủ.

"Thầy, thầy có thể hôn em không?”

Trước lúc Từ Lê mất hết tinh thần rêи ɾỉ, Hạ Tắc đã chụp lấy môi cô, đầu lưỡi hữu lực quấn lấy đầu lưỡi của cô.

"Bây giờ em đã hoàn toàn nhớ kỹ anh, Từ Lê."