Chương 24: Đã lâu không gặp.

Hai ngày trước ở thành phố A có tổ chức hội thảo nghiên cứu khoa học, sáng nay Hạ Tắc có chuyến công tác sớm, thuận đường về nhà thăm lão phu nhân.

Các rương ở cửa đã chất đống hơn một tuần, Nhậm Toàn Sinh đột nhiên không có tin tức.

Hai ngày trước vẫn liên tục nhắn tin quấy rối, nhưng từ hôm qua trở nên im ắng đến khó hiểu, theo cách hiểu của Từ Lê đối với Nhậm Toàn Sinh, nếu như không phải chính miệng hắn nói ra, chuyện chia tay đã không sang trang quá nhanh.

Nhậm Toàn Sinh quan tâm đến việc giữ thể diện, cuộc đàm phán vào thời điểm này chẳng khác nào thừa nhận những trư bằng hữu trá hình kia.

Hắn cùng Từ Lê bất hòa là vì bắt gian trên giường.

Không biết có phải vì Hạ lão sư đã trộn lẫn vào sinh hoạt của cô hay không, nỗi đau được cho là bi thảm lại giảm bớt nhanh hơn cô tưởng tượng, có lẽ là do một năm qua, cô đã trải qua quá nhiều nỗi đau, đau đến cực đoan, một khi quyết định rời đi, hết thảy sẽ là cát bụi.

Bên nhau năm năm, hai nhà mới biết đại khái chứ không biết chi tiết, lúc này mẹ kế của Từ Lê gọi điện đến.

"Tiểu Lê a, ngày mười một con có về nhà không?"

"Con sẽ trở về."

"Vậy thì tốt quá, dì giúp con thu dọn phòng, con không biết đâu, ba con rất nhớ con, khi nào con rảnh thì gọi cho ông ấy, lần trước ông ấy không cố ý cãi nhau với con, ta đã nói với ông ấy, con đã trưởng thành, có chủ kiến

của riêng mình, không giống như Từ Đồ suốt ngày gây chuyện.

"Dì." Từ Lê ngắt lời, "Con biết rồi."

"Vậy ... Bạn học Nhậm sẽ đến nhà chơi chứ?"

"Sẽ không, dì."

"Tại sao vậy? Ba con chỉ là nhất thời tức giận, ông ấy không thích công việc kinh doanh của nhà đối phương, ngại bợ đỡ, con nhất định phải mang hắn trở về nhiều lần, ba con mới có thể buông lỏng."

"Bọn con không còn bên nhau." Một câu vừa nhẹ vừa ngắn, thành công ngăn cản đối phương lảm nhảm.

Những lời lẽ kia đáng lẽ phải là do mẹ cô nói ra, Từ Lê không muốn nghe từ người khác.

Dù là lải nhải kiểu gì đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ quên, việc Từ Đồ ra đời là cơn ác mộng ám ảnh cô suốt mấy năm trời.

Tán gẫu vài câu đơn giản, cúp điện thoại.

Dọc theo mặt tường ngồi xuống, Từ Lê đột nhiên ủy khuất xúc động.

Một mình lẻ loi đi cả một đoạn đường đầy chông gai, vết thương phải gánh chịu, máu để lại không chỉ nhiều mà còn rất nhiều.

Vì không có nơi nào để nhờ giúp đỡ, Từ Lê chỉ muốn được tâm linh che chở mà thôi.

Cô đã cố gắng rất nhiều để trở thành một người bình thường.

Đợi đến khi Từ Lê ý thức được những gì mình làm, người ở đầu bên kia điện thoại đã được kết nối.

“Từ Lê?”

Xuyên qua microphone, phía sau có chút ồn ào, nhưng giọng nói của Hạ Tắc lại nhẹ nhàng như gió thoảng.

Từ Lê chớp mắt, bấm chặt điện thoại.

"Em chờ một chút, anh đến một nơi yên tĩnh nói chuyện.”

"Vâng.” Từ Lê nhẹ giọng đáp.

Tiếng bước chân vững vàng vang lên, tiếng giày da nện trên mặt đất giòn tan dần khiến tâm trạng Từ Lê ổn định trở lại.

"Được rồi, em nói đi."

"Thầy ..... "

"Anh đang nghe."

Lúc đầu ủ rũ bất mãn trong nháy mắt tan thành mây khói, có nói hay không cũng không quan trọng, cô chỉ là muốn tìm ai đó để nói chuyện.

“Em nhớ thầy.....”

Hạ Tắc cười khẽ, cào lòng người ngứa. “Anh cũng nhớ em, Từ Lê, chờ anh trở về.”

Nhớ là xa tận chân trời, nhưng lại gần trong gang tấc.

Cúp điện thoại, Hạ Tắc đứng trong hành lang của nhà hàng, ý cười không phai.

Hành động làm nũng hiếm thấy của Từ Lê hiển nhiên khiến tâm tình anh vui vẻ, khi xoay người lại, một bóng người ngoài dự liệu đập vào mắt anh, sắc mặt trong giây lát trầm xuống.

"Hạ Tắc, đã lâu không gặp."



Từ Lê đang định gửi một tin nhắn ngắn hỏi Nhậm Toàn Sinh xử lý đống đồ lặt vặt như thế nào, một tin nhắn thoại khác lại đến.

"Từ Lê, mau xem tình hình của Nhậm Toàn Sinh gần nhất, nhìn xem hắn biến thành dạng gì rồi a."

Vuốt mở màn hình, thông báo ngay lập tức hiện lên.

Một cái chân bị bó bột, bên cạnh bức ảnh có dòng chữ: "Cô vợ trẻ một mực không để ý tới người ta, tâm tình không tốt uống chút rượu, sau đó liền bị quỷ xui xẻo đυ.ng phải, vừa mới giải phẫu xong, thuốc gây tê vừa hết, thật mẹ nó đau."

Mí mắt Từ Lê giật giật hai lần, cô hoàn toàn không nhấp vào đọc bình luận.

Điện thoại lại reo, một số máy lạ.

Từ Lê do dự không nghe, mặc cho nó reo một lúc lâu, thẳng cho đến khi nó dừng lại.

Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì cuộc điện thoại lạ lại gọi đến, dường như dài vô tận.

"Xin chào?"

"Xin chào, có phải là Từ Lê không? Tôi là mẹ của Toàn Sinh."

"Chào dì." Từ Lê thẳng lưng.

"Gọi điện thoại cho cháu thực sự rất khó, tôi nói cho cháu biết, hiện tại Toàn Sinh vẫn đang ở bệnh viện thành phố, phòng 203, cháu sắp xếp quần áo cho thằng bé rồi mang đến đây." Mẹ Nhậm Toàn Sinh bắt đầu bàn giao.

Đầu bên kia hình như có một giọng nữ khác truyền đến: "Chị, chúng ta cũng đều bay đến đây, làm sao người yêu của Toàn Sinh còn ở nhà, nơi này cái gì cũng không có, chị định chăm sóc thế nào?"

Ống nghe lập tức bị che lại, Từ Lê chỉ có thể nghe thấy những tạp âm xột xoạt và cuộc đối thoại rời rạc.

"Nhao nhao cái gì, chị đang bận nói chuyện.”

"Đúng rồi đúng rồi, nhân tiện bảo cô ta nấu chút canh cá đi, cháu trai đáng thương của em còn nằm ở đây này.”

Tiếng người lần nữa rõ ràng, mẹ Nhậm Toàn Sinh lại lên tiếng, “Tiểu Lê, đồ ăn trong bệnh viện này rất tệ, Toàn Sinh vừa mới giải phẫu xong, cháu xem xem có thể nấu canh cá cho thằng bé không, còn có chuẩn bị một ít đồ ăn, mang theo cùng với quần áo để thay."

"Cháu...."

"Được rồi, động tác cháu nhanh lên, tôi đã ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi, bình nước nóng cũng chưa thấy đâu, tôi biết cháu bận rộn, nhưng Toàn Sinh là người yêu của cháu, cháu làm sao có thể không quan tâm?"