Chương 3: Anh sẽ không lừa gạt em nữa chứ?

Lấy chìa khóa ra mở cửa, đôi giày xăng đan tinh xảo ở cửa đã không còn, tối hôm trước, Nhậm Toàn Sinh đã nói với cô trước, nói có bạn học trong dự án đến bàn bạc tiến độ, biết Từ Lê còn đi làm bán thời gian, hắn còn cố ý bảo cô không cần xin phép nghỉ về nhà chào hỏi.

Để có thêm một nửa tiền thuê nhà, Từ Lê đã tìm một nhà hàng để làm những công việc lặt vặt, chỉ cần hỗ trợ trong khoảng thời gian buổi trưa bận rộn.

Nhà bếp rất nóng, nhiều dầu mỡ và bụi bẩn, hầu hết mọi người đều không thể trụ được lâu, kim ngạch theo giờ đương nhiên sẽ cao hơn những nơi khác, khi Từ Lê mới bắt đầu làm việc, cô cũng đã trải qua nhiều lần cảm nắng trong một khoảng thời gian dài.

Trong đoạn thời gian đó, Nhậm Toàn Sinh hết lần này đến lần khác phàn nàn, hắn tự nhận mình không phải là cầm thú, Từ Lê đối với chuyện giường chiếu không có nhiều phản ứng, khi bị ốm thì trông uể oải như xác chết.

Hắn ở một bên thu dọn đồ lặt vặt, âm thanh kéo bàn ghế ma sát chói tai, Từ Lê kinh tâm táng đảm.

Cuối cùng, cô đành gượng dậy lê đất.

"Không phải em không giúp, mà là anh chê em rất ồn ào."

Từ Lê nhẹ giọng thì thào, nhắc nhở mấy lần, dựa vào chút sức nhỏ kéo ghế đến cửa, Nhậm Toàn Sinh vung tay quá trán, đáp ừ mấy lần, sau đó liền đâu vào đấy, dù biết Từ Lê đang ngủ, nhưng hắn vẫn là chính mình, coi như cửa đã đóng chặt, Từ Lê vẫn có thể bị đánh thức bởi tiếng TV không chút tiết chế cùng tiếng cười lớn.

“Tiểu Lê, em ở cửa ra vào làm gì vậy?”

Từ Lê hoàn hồn, cửa mở ra một nửa, Nhậm Toàn Sinh tóc ướt một nửa, thân thể còn ướt sũng, đang muốn xách túi rác đi ra ngoài.

"Không có gì, em vừa đi mua táo về, bạn học của anh đi rồi?

"Đã sớm đi rồi. Cả phòng nóng hừng hực, hôm qua em nói muốn giặt ga giường, anh vừa mới giúp em thay ga giường khác a, thấy sao, anh ân cần chứ?" Nhậm Toàn Sinh trời sinh có nước da ngăm đen, hàm răng trắng, trông tràn đầy sức sống, "Anh còn nhặt rác nữa."

"Hôm qua em mới đổ rác một lần."

"Anh vừa ăn vừa uống mấy cái này. Để nó ở nhà, anh sợ nó sẽ bốc mùi."

Ánh mắt Từ Lê chuyển sang túi rác, bất quá nó còn chưa đến nửa túi, vì vậy cô không thể nhìn thấy có những thứ gì trong túi.

“Em đừng để ý, lát nữa anh có giờ học, thuận đường sẽ vứt đi.”

Nhậm Toàn Sinh đặt túi rác ở cạnh cửa, lôi kéo cô vào nhà.

Lúc tiến vào phòng ngủ, Từ Lê muốn đi tắm rửa, trước khi đi học buổi chiều, Nhậm Toàn Sinh ôm lấy cô từ phía sau, “Anh cùng em tắm rửa nhé, Tiểu Lê.”

Từ Lê thân thể cứng đờ, vỗ vỗ tay hắn, “Đừng ôm em, người em đổ đầy mồ hôi, không phải anh vừa tắm sao?"

"Tắm rồi vẫn có thể tắm lại mà."

Nhậm Toàn Sinh cười hì hì trên đỉnh đầu, một bàn tay trơn nhẵn lập tức thò vào áo Từ Lê, còn chưa chạm vào áo ngực, liền bị cô kéo ra ngoài.

“Ban đêm lại nói.”

Thái độ khác thường, Nhậm Toàn Sinh bình thường không bị từ chối nên sắc mặt khó coi, chỉ là dùng sức hôn lên lưng Từ Lê, “Tiểu Lê của anh vất vả rồi, anh hôn em một cái.”

Nhậm Toàn Sinh có một cái miệng rất ngọt ngào, từ thời học cao trung, Từ Lê là một người rất nhút nhát nên thường bị coi là một học sinh giỏi và xa cách, tính cách của Nhậm Toàn Sinh lại hoạt bát chủ động, ánh nắng sáng sủa, nhân duyên rất tốt, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại một mực muốn Từ Lê thoát khỏi cảnh làm một hòn đá nhàm chán.

"Toàn Sinh.”

“Làm sao vậy?” Nhậm Toàn Sinh vùi đầu vào cổ Từ Lê.

Từ Lê cắn môi dưới, thấp giọng hỏi: “Anh sẽ không lừa dối em nữa đúng không?”

Cảm nhận được ý tứ qua lời nói và thanh âm của Từ Lê, Nhậm Toàn Sinh buông tay ra, giọng nói trở nên có chút lạnh lùng.

"Tiểu Lê, chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi? Không phải chúng ta đã đồng ý không nhắc lại sao?"

Một năm trước, Từ Lê vẫn là mười phần tin tưởng Nhậm Toàn Sinh.

Màn hình điện thoại không bao giờ bị khóa, đi đâu hắn cũng sẽ giải thích trước, gia cảnh của Nhậm Toàn Sinh tốt hơn so với người bình thường, gia đình hắn thường xuyên gửi tiền vào tài khoản, hắn không có khái niệm về tiền bạc nên đã đưa thẻ cho Từ Lê.

Chi phí ăn mặc đều là do Từ Lê quản lý.

Từ Lê không nhận thẻ mà chỉ nói với hắn về các khoản chi tiêu trong nhà.

Nhậm Toàn Sinh quan tâm đến thể diện, ngoại trừ việc thích hàng hiệu nổi tiếng còn thích náo nhiệt, sau khi trừ học phí và một nửa tiền thuê nhà, gần như toàn bộ số tiền đều dùng để ăn uống, vui vẻ với bạn học.

Khi phát hiện Nhậm Toàn Sinh cùng với một người phụ nữ xa lạ khoả thân ngủ trên giường trong khách sạn, Từ Lê vẫn chỉ nghĩ đây là một cơn ác mộng.

Bên trong căn phòng có mùi da^ʍ mỹ khó ngửi, có rượu có thuốc lá và một số bαo ©αo sυ đã sử dụng qua.

Tình tiết thật thô tục, người phụ nữ phủi mông bỏ đi, Nhậm Toàn Sinh không nói hai lời, quỳ xuống và thừa nhận sai lầm của mình.

Hắn nói rằng hắn đã đi chơi với bạn cùng lớp và uống rất nhiều, hắn hoàn toàn không biết người phụ nữ đó là ai, hắn nói rằng hắn không thể nhớ nổi làm thế nào lại thuê căn phòng này, hắn nói hắn say đến hồ đồ ...

Vào thời điểm đó, Từ Lê không thể ngủ được vào ban đêm, nghĩ đi nghĩ lại về mối quan hệ giữa họ và nghi vấn vấn đề giữa họ.

Chẳng lẽ, thật sự là bởi vì cô không đủ nghênh hợp, chuyện trên giường cũng không đủ thư thái, cho nên Nhậm Toàn Sinh không vừa lòng...

Nhậm Toàn Sinh chửi thề mấy lần, lại siêng năng nhã nhặn, thật lâu sau, Từ Lê tự an ủi bản thân nghĩ, tình cảm hai người cũng không phải là ngày một ngày hai, không thể chỉ vì một tai nạn ngoài ý muốn mà đưa Nhậm Toàn Sinh xuống mười tám tầng địa ngục ...

"Em chỉ là ..."

Từ Lê không thể nói nên lời sợ hãi, Từ Lê nhận thua, "Em xin lỗi, em sẽ không đề cập đến nó nữa."

"Tiểu Lê, có phải ở bên ngoài em nghe thấy lời đồn đại nào không, hay là ai đó lại nói hươu nói vượn với em? Nếu không, em sẽ không đột nhiên mất bình tĩnh với anh."

"Không có." Từ Lê nhanh chóng phủ nhận.

“Tiểu Lê.” Nhậm Toàn Sinh không kiên nhẫn gãi gãi mái tóc ướt sũng, “Muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng như cái hồ lô nhàm chán.”

“Thật sự không có.” Từ Lê cúi đầu, nghiêng người né ra, “Ta đi tắm đây."

Cuộc đối thoại quả thực giống như đánh vào một cục bông mềm, Nhậm Toàn Sinh nhìn chằm chằm, đi đi lại lại một hồi.

“Anh lên lớp đây.” Hắn chộp lấy chiếc cặp trên sô pha, ném lên lưng, đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Mở tủ kính để lấy quần áo thay đồ, Từ Lê nhìn chằm chằm vào hộp bαo ©αo sυ đã mở ra, như thể bị mê muội, quả thực muốn nhìn xem bên trong còn bao nhiêu cái.

Cuối cùng, cô mở ra đếm, còn lại mười cái trong đó.

Thiếu đi hai cái.

Hạ lão sư giảng: Thường thường say đến chết, không cương được, say rượu sẽ đem vượt quá giới hạn thoái thác, tất cả đều là cặn bã.