Chương 4: Thật ngọt.

Tâm lý học là môn học tự chọn, số lượng môn tự chọn nhiều hơn dự kiến, khi Hạ Tắc đến, lớp học đã chật kín người.

Hạ Tắc ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng cài cúc đầu tiên, quần tây màu xám đậm, khi vào cửa kẹp một quyển sách tài liệu thi.

Đứng vững, quyển sách được đặt trên bàn, anh dù bận vẫn ung dung vén cổ tay áo sơ mi lên gấp làm hai lần, lộ ra cánh tay rắn chắc, bàn tay sạch sẽ không đeo nhẫn.

Mũi thẳng, môi hồng, đường nét rõ ràng có ý tứ, khí chất ôn nhã, như một khối ngọc thạch cao lạnh hoàn mỹ.

Anh ngước mắt tuần sát một vòng.

"Lớp học của tôi không cần điểm danh, nhưng tôi vẫn cần phải nhận người trước, ở trên lớp biểu hiện tốt, không cần các bạn hỏi, tự nhiên đều sẽ tới."

Mấy nữ sinh ngồi hàng đằng trước giao đầu nói nhỏ không ngừng, các cô sớm đã nghe qua phó giáo sư Hạ mới nhậm chức, người này còn trẻ, ngoại hình lại càng tuyệt vời, các cô gái trẻ có không ít mộng tưởng, cuộc sống học tập trong khuôn viên trường nhàm chán cần có động lực.

Thành thục, ưu nhã, có khí chất phẩm vị.

Hạ lão sư có đủ vốn liếng để trở thành động lực của các cô.

Hạ Tắc cầm danh sách, gọi tên từng người, ngón tay anh thon dài sạch sẽ, khuôn mặt như ngọc, lông mày giãn ra lúc lật giấy, đứng thẳng như tùng, thật giống như phong cảnh mùa xuân.

Mỗi lần gọi đến ai liền nhìn một chút.

Đến lượt điểm danh Từ Lê, Hạ Tắc híp híp mắt, mất thêm năm giây để chú ý.

Anh nhận ra Từ Lê.

Người hàng xóm kế bên đang ngồi bên trái gần cửa sổ, tư thế đoan chính, đầu hơi cúi xuống, mái tóc dài qua vai xõa trước ngực, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ.

Là đã từng khóc sao?

Trong lúc Hạ Tắc giảng bài, anh lại chú ý đến Từ Lê từ đầu đến cuối không hề thay đổi tư thế, bình thường mà nói, sự chú ý của mọi người là có hạn, ước chừng mười phút liền phải thay đổi tư thế một lần, một bài giảng kéo dài trong bốn mươi phút, các sinh viên coi trọng thoải mái dễ chịu, nghiêng vai chống cằm nghe giảng bài đều thành trạng thái bình thường.

Từ Lê, hoặc là cô có điều gì đó trong lòng, hoặc là cô giỏi về kiên nhẫn.

Hết giờ học, một vài cô gái vây quanh Hạ Tắc, đông hỏi một câu, tây kéo một câu, nói bóng nói gió muốn xin tài khoản WeChat và tình trạng quan hệ cá nhân của anh.

Hạ Tắc thường ngày phải xử lý không ít nhóm nữ sinh chỉ giỏi về khoản yêu đương mù quáng.

“Ngoại trừ giảng bài, các bạn có thể sử dụng hòm thư công cộng của trường học nhiều hơn.”

"Thầy Hạ kết hôn rồi sao?” Có người hỏi.

“Có lẽ là chưa, thầy Hạ còn trẻ như vậy.”

“Chuyện này có liên quan gì đến lớp học của tôi sao?” Hạ Tắc trêu ghẹo nói, “Nếu tôi kết hôn hoặc sinh con, các bạn liền không đến lớp nghe giảng sao?”

“Chúng em rất hiếu kì mà.” Nhóm nữ sinh vẫn kiên trì.

"Các bạn cứ bảo trì lòng hiếu kì như vậy tiếp tục lên lớp, một ngày nào đó, nói không chừng tôi sẽ nói cho các bạn biết." Hạ Tắc cười đuổi người đi, "Đi nhanh đi, không đi còn giữ tôi lại thì tôi sẽ trừ điểm đó."

Dưới lông mày của Hạ Tắc có nếp gấp ngoạ tầm, lúc cười ôn nhu lưu động, nhưng ánh mắt sắc bén thanh lãnh, nói tới nói lui, nhìn có vẻ như đang trêu chọc, nhưng lại có khí chất nghiêm nghị khiến người ta không dám phản bác.

Nhóm nữ sinh thấy vậy liền rời đi, còn chưa kịp đoán ra tính tình của giáo sư, các cô không dám vượt qua ranh giới, một đám tể não ầm ầm rời đi.

Trong không khí còn lưu lại mùi nước hoa nồng nặc, đồ trang điểm, son môi, keo xịt tóc và hương thơm nhân tạo làm cho mọi người phải cau mày.

Không quan tâm đến cả lớp, Từ Lê giật mình lấy lại tinh thần, chợt nhận ra mọi người đã giải tán hết nên hốt hoảng thu dọn đồ lặt vặt trên bàn.

Ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, Hạ Tắc đi vòng qua bục giảng, dựa lưng vào bàn, hai chân dài giao thoa đứng thẳng.

Anh khoanh tay trước ngực, áo sơ mi siết chặt, lộ ra đường cong tấm lưng trần rắn chắc.

Một phong thái thong dong.

"Bạn học Từ, yếu tố hấp dẫn nam nữ đầu tiên là gì?” Hạ Tắc đột nhiên đặt câu hỏi, giọng trầm thấp vang vọng trong phòng học.

"Cái gì ..... Ý thầy là?"

Từ Lê hiển nhiên không có chú ý tới còn có người ở đây, động tác dừng lại một chút, bút màu lam trong tay trượt xuống, lăn đến trước bục giảng.

"Yếu tố hấp dẫn đầu tiên giữa đàn ông và phụ nữ là hormone và hormone giới tính. Cấu trúc di truyền của hệ thống miễn dịch của con người có thể phản ánh ngoại hình và thậm chí là mồ hôi của một người. Ấn tượng đầu tiên của con người được kích hoạt bởi thị giác, tiếp theo là khứu giác và cuối cùng là xúc giác."

Hạ Tắc cúi xuống, nhặt bút.

"Phụ nữ có sự khác biệt lớn về MHC ( major histocompatibility complex/ phức hợp tương hợp mô chính ), có nhiều bạn tình hơn, lý do chính là những người phụ nữ như vậy thích giao tiếp và không keo kiệt với việc thể hiện. Đàn ông dễ bị thu hút bởi những người phụ nữ như vậy, dẫn đến tăng testosterone mà thôi thúc quan hệ tìиɧ ɖu͙©."

Anh bước từng bước đến cầu thang, tao nhã như vậy, "Nói theo ngôn ngữ bản địa, testosterone là hormone kiểm soát đàn ông mạnh thứ hai sau não."

"Cho nên, bạn học Từ."

Hai chân Hạ Tắc dừng lại, khóe miệng khẽ câu lên, khoảng cách hai người gần như vậy, chỉ có thể đi một bước nữa.

Từ Lê sững sờ và ngây người nhìn anh.

Hạ Tắc chậm rãi ghé sát vào, trong miệng nhiệt khí phả vào bên tai Từ Lê, thanh âm trầm thấp mơ hồ, “Từ Lê, cả tiết lớp em suy nghĩ cái gì vậy?”

Tim cô đập như trống bỏi.

Từ Lê lắp ba lắp bắp hỏi trả lời, "Em.... Em....."

Đầu ngón tay lướt qua váy, theo đường vòng cung, Hạ Tắc đem bút cắm vào túi váy của cô, sau đó thu hồi tư thế, thanh âm trở lại lạnh lùng bình thường nói, "Nếu em không muốn tham gia lớp học, em có thể rút lui."

"Em xin lỗi, thầy Hạ, em sẽ chú ý." Từ Lê vội vàng xin lỗi.

"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Từ Lê một mặt ảo não, từ nhỏ cô chính là một người ngoan ngoãn nghe giảng, cô chưa bao giờ bị giáo viên khiển trách.

Ở nơi cô không nhìn thấy, Hạ Tắc quay lưng đi xuống cầu thang, ngón tay trỏ của anh vân vê, chậm rãi áp sát vào chóp mũi.

Đôi mắt anh sáng lên trong giây lát.

Cây đào mật hương, thật ngọt.