Chương 47: Anh không còn cơ hội chứng minh đâu!

“Anh Toàn Sinh, cô ta là ai?”

Cô gái tiến lại gần, nắm lấy cánh tay Nhậm Toàn Sinh, không ngừng nhắm vào cô.

Nhận được sự thù địch không thể giải thích được, Từ Lê rất bất đắc dĩ, ngữ khí cô chầm chậm, "Nhậm Toàn Sinh, đây chính là sự phát triển tốt nhất, anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, tôi sẽ không ghét anh nữa, cũng không trách anh, nhưng tôi sẽ không nghĩ tới anh, cũng không hy vọng anh níu lấy không thả, chúng ta bình an vô sự."

"Tiểu Lê, cho anh một cơ hội." Hốc mắt Nhậm Toàn Sinh đỏ lên.

Tình yêu tuổi trẻ ngây ngô, ngay cả khi đi vào ngõ cụt, cũng không che giấu sự đặc biệt của nó.

Nhịp tim ban đầu của tình yêu, cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, chờ đợi dưới lầu, dạo bước trong mưa.

Hình ảnh như ngày hôm qua.

Những chi tiết mơ hồ đã bị bỏ qua trong cuộc sống dần dần trở nên rõ ràng hơn từng ngày sau khi họ chia tay, Nhậm Toàn Sinh mới giật mình nhận ra mình đã đánh mất điều gì.

"Toàn Sinh, không phải muốn đi vệ sinh sao?”

Thấy mọi người đứng im lặng thật lâu ở cửa phòng bao, mẹ Nhậm Toàn Sinh đi ra xem chuyện gì xảy ra.

Trang phục quý phái, tóc búi cao, khóe miệng vốn đang tươi cười của bà khi nhìn thấy Từ Lê lại lập tức sụp xuống.

Bà mím chặt môi, một mặt không vui.

Một giọng nói lớn khác từ phía sau bà lên tiếng trước.

"Em đang nói là ai vậy? Toàn Sinh gặp người quen à?"

Dì của Nhậm Toàn Sinh chưa từng thấy Từ Lê bao giờ, tò mò thò đầu ra hỏi: "Bạn học à?"

Giờ này khắc này, chỉ có thể dùng từ cẩu huyết hoang đường để hình dung.

Từ Lê thật may mắn, vì cô không còn là một trong những nhân vật chính nữa.

Mẹ của Nhậm Toàn Sinh quay mặt đi, lạnh lùng chế giễu.

"Bạn gái cũ của Toàn Sinh.”

“Sao, chính là người bạn gái kia .... đã không cho chúng ta thể diện?”

Nhớ lại chuyện xấu hổ ngày đó, mẹ Nhậm Toàn Sinh càng thêm bất mãn, "Toàn Sinh, con cùng cô ta giày vò khốn khổ cái gì?”

“Mẹ.” Nhậm Toàn Sinh bất đắc dĩ quay đầu lại, "Phiền các người đi đi, đừng nhúng tay vào, để con nói chuyện với Tiểu Lê.”

"Nói chuyện? Còn nói cái gì, đã sớm chia tay rồi, dạng con gái không biết tôn trọng trưởng bối, đoạn tuyệt rồi thì thật tốt." Dì của Nhậm Toàn Sinh khoanh tay trước ngực liếc xéo, "Dáng dấp nhìn rất thanh tú, nhưng phẩm hạnh thì...”

“Đủ rồi, dì.” Nhậm Toàn Sinh cao giọng uy hϊếp.

"Phẩm hạnh của tôi rất tốt, đi ngay thẳng, ngồi ngay thẳng." Từ Lê thần thái bình thản trả lời, "Tôi lớn lên trong một gia đình bình thường, thành tích trên trung bình, không ăn trộm, không cướp đoạt, không biết có điều gì khiến người ta bất mãn?"

"Cháu nhìn đi, cháu nhìn đi, mới nói một câu mà đã ........"

Dì Nhậm Toàn Sinh xoay mông khóc lóc kể lể, ngón trỏ chỉ hướng mình, Từ Lê từ bỏ nói đạo lý cùng đám người này, quyết định rời đi.

"Tôi đi trước.”

“Tiểu Lê, đừng đi, em đừng đi.”

Nhậm Toàn Sinh lại chạy lại nhảy, đuổi kịp níu người lại.

"Anh thay mặt cho dì xin lỗi em." Hắn nói.

"Tại sao dì phải xin lỗi, chị, chị nhìn xem, cháu trai của em ..."

"Từ Lê?"

Từ Lê dừng lại, ngẩng đầu lên.

"Hạ ..... Tắc.” Sợ gây ra hiểu lầm không cần thiết, Từ Lê tạm thời đổi giọng gọi tên.

Có lẽ Hạ Tắc phải đợi ở cửa nhà hàng khá lâu mới đi vào tìm người.

Sự xuất hiện của Hạ Tắc đã ổn định trái tim bồn chồn lo lắng của Từ Lê.

“Em gặp rắc rối sao?”

Hạ Tắc cao một mét tám lăm, cao lớn đẹp trai, tính tình hòa nhã, Nhậm Toàn Sinh lập tức đề cao cảnh giác.

“Anh là ai a?”

Người này thoạt nhìn rất quen, nhưng Nhậm Toàn Sinh lại không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu.

Hạ Tắc lạnh nhạt liếc qua, ánh mắt rơi vào cánh tay bị chặn của Từ Lê, đôi mắt anh hơi nheo lại.

Anh đã từng gặp người trong thang máy của cư xá vài lần, nhưng Nhậm Toàn Sinh đã quen với việc cúi đầu xoát điện thoại, nên đương nhiên chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp.

“Từ Lê, muốn đi không?”

Hạ Tắc hỏi, duỗi một tay ra, lòng bàn tay hướng lên.

“Được.”

Từ Lê đẩy cánh tay kia ra, tự nhiên đưa cho Hạ Tắc.

"Chờ đã, các người...... " Nhậm Toàn Sinh không thể tin mở to hai mắt, sắc mặt trắng xanh giao thoa, cực kỳ khó coi. "Chuyện này xảy ra khi nào? Tiểu Lê, chúng ta mới chia tay chưa được bao lâu, em liền đi cùng người đàn ông này?"

"Ai nha, nhìn đi, chị, em đã nói rồi, cô gái này không phải dạng gì tốt đẹp, còn dám làm loạn ngay dưới mắt Nhậm Toàn Sinh." Dì Nhậm Toàn Sinh cười đắc thắng.

"Giả bộ thanh cao cái gì? Tôi nói này tiên sinh, cậu cũng đừng bị dáng vẻ của cô gái này lừa gạt."

"Náo đủ chưa?" Giọng nói Hạ Tắc âm mấy độ, hai mắt sắc bén như phong, anh lạnh lùng nhìn qua một vòng, "Thật may là ánh mắt của các người có vấn đề."

"Tôi kỳ thật không muốn phí lời, thứ nhất, tương lai của Từ Lê chỉ có tôi, không có các người, thứ hai, không cùng trình độ đối thoại, rất mệt mỏi."

"Đi thôi, Từ Lê."

Hạ Tắc ôm cô, quay người rời đi.

"Từ Lê, em điên rồi sao? Người đàn ông này em mới quen biết bao lâu, có thể so với năm năm của chúng ta sao? Bây giờ em quay đầu, anh có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, anh sẽ phạm sai lầm, chẳng lẽ anh ta sẽ không phạm sai lầm?? Anh ta cũng là một người đàn ông bình thường."

Nhậm Toàn Sinh chưa từ bỏ ý định hét to sau lưng họ.

Từ Lê cụp mắt xuống, đi hai bước, cô không định để ý tới, nhưng cô không muốn bất luận kẻ nào nói xấu Hạ Tắc.

Chuyện của bọn họ, chưa bao giờ liên quan gì đến người khác.

“Đợi đã.”

Dừng lại và quay đầu lại.

Từ Lê nâng mắt lên, ngữ khí bi thương: "Nhậm Toàn Sinh, tôi sẽ cho anh ấy thời gian để chứng minh anh ấy là người như thế nào, nhưng anh ... Anh cũng không có cơ hội chứng minh đâu."

"Tạm biệt, Nhậm Toàn Sinh."