Chương 48: Anh có muốn gặp người nhà em không?

Lúc thắt dây an toàn, Từ Lê đột nhiên cười khanh khách.

“Sao thế?”

“Không nghĩ tới có một ngày em lại trở thành nữ chính trong phim mẹ chồng nàng dâu.”

“Ồ.” Hạ Tắc đánh tay lái, đột nhiên thở dài.

“Chỉ là đáng tiếc, quên ném tấm chi phiếu vào mặt bọn họ.”

Hạ Tắc vẻ mặt nghiêm túc, tiếc nuối nói.

"Thầy Hạ, anh học ở đâu vậy?" Từ Lê ngạc nhiên hỏi.

"Nhà anh có một vị lão thái thái đáng yêu, bà ấy vô cùng thích xem phim truyền hình. Năm đầu tiên trở về nước, anh đã cùng bà ấy xem rất nhiều phim truyền hình, vị lão thái thái này rất thích xem lại dễ tức giận, thậm chí còn ném cả hạt dưa lên màn hình TV."

"Lần sau có cơ hội, anh sẽ dẫn em về gặp lão thái thái, nhất định bà ấy sẽ thích em." Hạ Tắc nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ.

“Làm sao ngươi biết?” Từ Lê đỏ mặt.

“Bởi vì anh thích em.” Hạ Tắc nghiêm túc trả lời, “Người anh thích, không có lý do gì bà ấy không thích.”

“Mặt anh thật dày.”

Từ Lê nghiêng mắt nhìn anh một cái, "Lúc đầu anh trở về thành phố A, lại vội vàng chạy đến thành phố D, người nhà của anh ... sẽ không phê bình chứ?"

"Bảo bối, em suy nghĩ chuyện không thể xảy ra rồi, người nhà anh đều ở trong ngành giáo dục, cũng rất tôn trọng sinh hoạt của riêng mình, ba anh là hiệu trưởng trường đại học ở thành phố A, mặc dù mẹ anh nhàn phú ở nhà nhưng mỗi ngày bà ấy đều rất bận rộn, anh có một chị gái lớn hơn hai tuổi, bởi vì là nhà thiết kế áo cưới nên chị ấy một mực sống ở Mỹ, về phần anh rể, có lẽ sẽ sớm thôi."

"Anh đây là? Nói với em một chút chuyện gia đình sao?"

Sợ ý cười bên môi thu quá nhanh, Từ Lê nhanh nhẹn chuyển ánh mắt ra ngoài cửa xe.

Tốc độ xe không chậm, bóng cây từng cái bay lượn qua, Từ Lê đếm đến số hai mươi, cuối cùng mở miệng nói.

"Ba em là một công chức bình thường, mẹ em ... khi em mới năm tuổi, bà ấy sinh bệnh liền qua đời, sau đó ba em lấy vợ khác, em trai em ... được sinh ra khi em bảy tuổi."

"Chỉ vậy thôi, không có gì đặc biệt.”

Hạ Tắc không nói gì, chỉ là nắm chặt lòng bàn tay mềm mại của cô.

Hai người không nói gì thêm, trong xe có một dòng chảy yên tĩnh, nhẹ nhàng, dịu dàng, ẩn núp một loại chờ đợi nào đó.

Hạ Tắc từ đầu đến cuối không buông tay cô.

"Thầy Hạ, mặc dù hơi nhanh, nhưng anh có muốn gặp người nhà em không?” Từ Lê ngập ngừng nói, sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy mình chưa đủ nghĩ sâu tính kỹ, “Anh đừng có áp lực ... em chỉ là ...”

Cô thích người đàn ông này nên không muốn che giấu.

Nhưng đến thăm người nhà đối phương chắc chắn là một áp lực đối với người đàn ông, Từ Lê kém chút nữa quên mất.

Hạ Tắc trấn an cô: "Anh rất vui, Từ Lê, gặp người nhà em không gây bất kỳ áp lực nào cho anh, anh lấy thân phận thích hợp nhất đến kết giao với em, để người nhà em biết em đang ở bên cạnh ai, cũng có thể để bọn họ yên tâm.”

Bóng hai bàn tay chồng lên nhau được phản chiếu trên cửa sổ phía trước.

Các ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.

"Từ Lê, nếu em không nói ra, em sẽ không bao giờ biết người khác đang nghĩ gì, cho dù là những người thân thiết nhất cũng cần giao tiếp bằng ngôn ngữ liên tục, cho nên, mặc kệ là cái gì, em đều có thể nói cho anh biết. Suy đoán đối phương, quá mức hao phí tâm thần, anh tình nguyện sử dụng tinh lực để dành nhiều thời gian cho em, tiêu hao trên giường cũng được."

"Thể lực này của em, cần phải luyện tập nhiều hơn mới được." Phó giáo sư Hạ cầm ngữ khí lên lớp nói lời thô tục.

Đèn đỏ dừng lại, Hạ Tắc nghiêng người sang, đột nhiên ấn vào gáy cô, trong thời gian sáu mươi giây dừng xe, trộm hôn vài cái.

Ngậm lấy môi dưới mềm mại của cô, cắn liên hồi.

Lúc đếm ngược chục giây, nụ hôn dài mới dừng lại, ngón tay cái lau sạch nước còn sót lại trên môi Từ Lê, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khó tả.

Đối với anh mà nói, thời gian ngắn hay dài chưa bao giờ là thước đo để chứng kiến

tình cảm, bảy năm thì sao, năm năm thì thế nào.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, mọi thứ đều được đo lường, không thể đạt được kết quả tốt nhất.

Giờ này khắc này, anh thích cô gái này, cô gái này cũng thích anh, yêu nhau chính là món quà tuyệt vời nhất trên đời.