Chương 4:

Những đám mây lớn bồng bềnh trên bầu trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời nóng cháy chiếu thẳng xuống mặt đất, thiêu đốt nhựa đường trên đường đua đến nóng bỏng.

Trì Dã cầm một tờ giấy A4 trong tay để che đi mặt trời trên đầu, anh đứng ngược sáng nhìn chằm chằm Tô Trì Á.

"Chiếc mô tô này chuyên dùng cho người mới bắt đầu luyện tập, khi độ khó và cường độ luyện tập tăng lên, chúng tôi sẽ tiếp tục thay thế và điều chỉnh linh kiện. Anh có thể lái thử trước để trải nghiệm."

Tô Trì Á đứng bên cạnh một chiếc mô tô màu đen mờ, cô tiếp tục nói: "Sau khi anh đặt một cái tên cho chiếc xe này, tôi sẽ để các đồng nghiệp trong bộ phận bảo trì sơn cho nó một dấu ấn riêng.”

"Đặt tên?"

Câu nói cuối cùng của cô khiến cho Trì Dã hứng thú: “Xe cũng có tên?”

"Đối với những tay đua xe, chiếc xe cũng giống như con người, là đồng đội và người thân của chúng tôi." Tô Trì Á lướt ngón tay dọc theo thân xe màu đen, ánh mắt cô chăm chú và say mê: “Nó xứng đáng được chúng tôi ghi nhớ."

Ánh mắt của Trì Dã nhìn theo chuyển động tay của cô: "Vậy xe của cô tên là gì?"

Tô Trì Á dừng ngón tay lại, ánh sáng trong mắt cô mờ đi: "Không liên quan gì đến anh, nghĩ chuyện của mình đi."

"Chậc, lạnh nhạt thật." Trì Dã đi tới, vỗ vỗ vào ghế xe: “Để cho tôi nghĩ xem... Nó đen như vậy, hay gọi nó là ‘Tiểu Hắc’ được không? Không được, nghe giống như tên của một con chó vậy? Cô xem gọi nó là "Tia Chớp" có phải chuẩn xác hơn không, nhưng mà cái tên này cũng phổ biến quá rồi ... Đua xe nguy hiểm như vậy, hay gọi nó là "Bình An" cho may mắn?

"Khó chọn quá." Giống như gặp phải nan đề thế kỷ, Trì Dã quay đầu về phía cô, hỏi một cách chân thành: “Nếu để cô bỏ phiếu, Tiểu Hắc, Tia Chớp và Bình An, cô chọn tên nào?"

Đây là vấn đề đáng để rối rắm sao?