Chương 23

“Không cãi nhau. Đây còn không phải là đang tranh luận sao? Dù sao thì tôi cũng không thuyết phục được cậu, mà cậu cũng không thuyết phục được tôi.”

Triệu Tinh hít sâu vài hơi, đ.è xuống cơn tức giận, nói: “Gửi địa chỉ đây.”

“Làm gì?”

“Gửi địa chỉ tình nhân của cậu, tôi gọi xe cho cậu.”

“Gửi hóa đơn điện tử tiền taxi cho tôi qua email, tôi sẽ cho người trả cho cậu.” Tôi cố tình nói vậy để chọc tức Triệu Tinh.

Triệu Tinh quả nhiên mắc mưu. Hắn lúc này đã giận đến mức mặt cũng đỏ au, mắng: “Cậu con mẹ nó…”

Tôi giơ tay nhéo mặt hắn, cúi đầu hôn lên bờ môi ấy. Hắn cũng không trốn tránh, để yên cho tôi hôn.

“Anh ta chỉ là một món đồ chơi thôi.”

“Ai mà chả là đồ chơi của cậu?”

Tôi không trả lời.

“Tôi biết cậu từng thật lòng yêu tôi. Nhưng gần đây tôi lại có một suy nghĩ, Thôi Minh Lãng đã từng yêu tôi ngày ấy, có hay không chỉ là do tôi ảo giác ra? Tôi đã chẳng nhớ rõ bộ dáng của hắn như thế nào nữa rồi.”

“Nhưng tôi vẫn nhớ rõ bộ dáng cậu.”

Tôi cũng hiểu Triệu Tinh lúc này thật ra không hợp để nói đàm thoại. Nhưng tôi lại cũng không thể bỏ mặc hắn ở chỗ này.

May Triệu Tinh cũng hiểu trạng thái chính mình. Hắn hít sâu vài hơi rồi nói với tôi: “Cậu cứ đi đi, chuyện này chúng ta nói sau.”

Lý trí mách bảo tôi cứ nên quay người bỏ đi, nhưng cứ nhắc đến Triệu Tinh là tôi lại mềm lòng hơn chút. Tôi suy nghĩ rồi nói: “Ăn bánh sữa không?”

“…. Ăn cái gì mà ăn.” Triệu Tinh mắng thì mắng thế, nhưng mặt mày lại lập tức giãn ra.

“Tôi nhớ gần đây có một cửa hàng lâu đời rồi. Đồ ăn cũng được, không đến nỗi nào.” Tôi thật tự nhiên mà dắt tay hắn, “Chúng ta cùng đi ăn đi.”

Triệu Tinh không cự tuyệt, hắn mặc tôi dắt, cứ vậy theo sát chân tôi. Hai người chúng tôi đi bộ từ đường chính vào ngõ. Dù không cần xem điện thoại, tôi lại vẫn có thể tìm được đường.

Triệu Tinh theo chân tôi mười phút rồi mới hỏi: “Còn bao lâu mới tới vậy?”

“Sắp tới rồi. Cũng không biết hôm nay họ có mở cửa không nữa.” Vừa nói, chúng tôi vừa rẽ vào một cái ngõ khác. Lúc này tôi dừng bước, “Chúng ta đến rồi.”

Quán bánh sữa này không lớn, do một cặp vợ chồng già làm chủ. Tôi đặt hàng, quét mã, nhanh chóng lấy được một miếng bánh sữa nhét vào trong tay Triệu Tinh.

Hắn nói: “Còn cậu thì sao?”

“Cậu cho tôi một miếng là được rồi,” Tôi tự tin nói, “Cậu cũng biết tôi không thích món này mà.”

Triệu Tinh mở nắp hộp, lấy xiên gỗ cắm một cái bánh rồi đưa đến bên miệng tôi, “Cái đầu tiên cho cậu đấy.”

Tôi cúi đầu ăn, nói: “Vui chưa?”

“Có phải trẻ con đâu mà.” Triệu Tinh nói vậy thôi, nhưng hắn lại rất hài lòng với thủ đoạn này của tôi. Mắt thường cũng có thể tâm tình cải thiện rõ rệt: “Cậu lo đi chơi của cậu đi, tôi đi làm việc của tôi.”

Tôi ‘ừ’ một tiếng, nhưng cũng không vội rời đi mà tự mình đưa hắn ra xe, rồi mới bắt xe tới nhà Hứa Nặc.

Tôi cũng không nói trước với Hứa Nặc là tôi đến, nên lúc đến cũng không tiện lắm vì đúng lúc Hứa Nặc đang tắm.

Tôi không có chìa khóa nhà anh, nhưng khi tôi gõ cửa thì anh mở cửa rất nhanh. Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc còn ướt, trên người vẫn còn bọt, chưa rửa sạch. Tôi cau mày dùng tay trái đóng cửa lại, nói: “Anh như này cũng quá bất cẩn rồi.”