Chương 24

“Tôi biết là em mà.” Hứa Nặc mỉm cười, sắc mặt có chút tái nhợt, “Sao tự dưng em lại đến vậy?”

“Không thể đến sao?” Tôi giữ cằm anh, cưỡng ép anh phải nhìn tôi, “Tại sao một cái tin nhắn cũng không có vậy, hửm?”

“Là em không muốn gặp tôi.” Lông mi Hứa Nặc rất dài, lúc nhè nhẹ run còn có cái cảm giác vừa nhu nhược lại vừa quật cường.

Tôi cúi xuống hôn lên khóe mắt anh, hàm hồ hỏi anh: “Cho tôi nhé?”

Anh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tùy em thôi.”

Thế là chúng tôi tắm giặt sạch sẽ. Tôi nằm trên đùi anh nghịch điện thoại, chơi một lúc mới nói: “Anh thích căn hộ này chứ?”

“Cũng được.” Anh có chút do dự, sau đó thận trọng đưa ra một câu trả lời.

“Thích đến vậy thì mua một căn rồi chuyển đến đây đi……”

Hứa Nặc không nói gì, điều này cũng nằm trong dự kiến của tôi. Anh không có khả năng chi trả cho những khoản như này, nhưng cũng không vì thế mà mượn cớ đòi hỏi tôi bất cứ thứ gì. Vậy nên giờ phút này, không nói lời nào là cách ứng phó tốt nhất rồi.

Nhưng tôi vốn là người bá đạo, luôn thích gì làm nấy. Vậy nên khi muốn tặng quà cho ai đó sẽ không chấp nhận lời từ chối. Tôi nói: “Tôi bỏ tiền, còn giấy tờ thì anh đứng tên.”

Anh cười rồi nói: “Đừng vớ vẩn…”

“Giấy tờ nhà coi như là phần quà chính thức đi. Cho dù sau này chúng ta có chia tay, tôi cũng sẽ không đòi lại nhà từ anh đâu.” Tuy rằng trong chuyện tình cảm, bản thân tôi là một tên cặn bã, nhưng về mặt tiền nong thì trước giờ tôi vẫn luôn hào phóng, sẽ không chơi cái trò trước dùng tiền dỗ người, sau phủi mông đòi lại.

“Tôi không cần.” Hứa Nặc lắc lắc đầu, “Nếu làm thế thì lại thành bị bao dưỡng rồi.”

“Tôi thích anh nên tặng quà cho anh thôi, liên quan gì đến việc bị bao dưỡng.” Giọng của tôi nghe trầm hơn một chút, hai chân của Hứa Nặc đã khẽ run lên. Đây là do lần trước tôi “ức hϊếp” anh có hơi tàn nhẫn, vây nên cơ thể anh vẫn lưu lại ít phản ứng theo bản năng.

“Tôi không cần.” Anh lặp lại một lần nữa, nhẹ giọng hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút cầu xin khó phát hiện ra.

“Anh cũng đã hơn bốn mươi rồi,” Lúc này tôi cũng không nhìn biểu tình trên mặt anh nữa mà mở album ảnh trên điện thoại ra, xóa vài tấm ảnh không cần dùng nữa, “Làm nhà văn thu nhập cũng chẳng thể coi là ổn định. Nhà thì tôi không thiếu, cũng có nhiều bảo hiểm hơn. Giờ tôi còn thích anh thì anh nên nhận hết những gì tôi đưa đi; chứ chờ đến khi tôi hết thích anh rồi thì đến cái cửa cũng không có đâu.”

Hứa Nặc im lặng rất lâu, chỉ giơ tay lên xoa xoa khóe mắt của mình. Trước giờ anh vẫn luôn rất bình tĩnh, ngay cả khi cơ thể bị tôi chà đạp cũng vẫn rất ẩn nhẫn và quật cường. Thành thật mà nói, trong mối quan hệ này anh vẫn còn có chút dè dặt, nhưng qua những lời vừa nói ra, tôi thấy rõ là anh đã bị tôi làm cảm động rồi.

“Tôi không muốn……”

“Hả?” Tôi cắt ngang lời từ chối của anh một lần nữa rồi nói, “Cho anh thì anh cứ nhận đi, đừng làm tôi giận.”

Hứa Nặc thở dài, đưa tay chạm mặt tôi, hỏi: “Em có thể thích tôi nhiều hơn chút không?”

“Không thể,” Tôi từ chối một cách thẳng thừng, “Anh không thể vừa muốn một người yêu nhiều tiền chu đáo, lại vừa muốn người ấy yêu mình bằng cả tính mạng được.”