Chương 10 (chưa beta)

Edit: Lùn

Lại là một đêm mất ngủ.

Lúc soi đầu tổ gà qua gương, Kỷ Chi Nam nhìn thấy tơ máu và quầng thâm của mình. Kiếp trước cậu luôn nghĩ ngủ không đủ giấc có thể đột tử hay không, kết quả cũng không có, tiểu cường đánh không chết cuối cùng là bị người giẫm chết.

Đọc kịch bản trên sô pha một lát, đau đầu quá không đọc nổi. Cậu lại muốn ăn bánh ngọt sô cô la, mùi vị hôm qua ăn không tệ, cậu đi lật thùng rác xuống, tên cửa hàng trên hộp dính nước không nhìn rõ, chuẩn bị kiên trì gửi tin nhắn hỏi Tần Ngụy Vũ, đột nhiên nghĩ đến hắn không trả lời tin nhắn của mình, hừ lại đặt điện thoại xuống.

Lúc này Lily gọi điện thoại tới: "Kỷ lão sư, tại sao anh không trả lời wechat của tôi? "

Kỷ Chi Nam vốn định nói "Hắn cũng không về trả lời tôi trả lời cô làm gì", lại cảm thấy mình không có đạo lý, lầm bầm không nói lời nào

Lily không so đo với cậu, mời: "Hôm nay thời tiết tốt, đi dạo trên núi Thiên Diệp không?" "

Kỷ Chi Nam ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quấn chặt áo bông nhỏ trên người: "Đi làm gì? Không lạnh sao? "

"Thắp hương bái Phật nha, leo núi sẽ không lạnh, chị Chu Như nói anh thiếu vận động, năm sau vào tổ sẽ chịu tội, đến đây, cùng đi?"

Kỷ Chi Nam lại nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, miễn cưỡng đồng ý.

Lily lái xe đến và đưa cậu đi ăn tối đầu tiên.

Kỷ Chi Nam nhiều ngày không ra khỏi nhà, càng thêm mơ hồ với con đường xung quanh, xuống lầu cũng không biết nên đi đâu, Lily lắc đầu thở dài, nói muốn tìm một người chỉ đường cho cậu.

"Cô có thể tìm cho tôi, tôi cần." Kỷ Chi Nam vừa ăn vừa nói, ăn lẩu Trùng Khánh, siêu cay.

Lily rót một bát nước đun sôi để ăn, nhe răng trợn mắt: "Không phải sắp chuyển đến một ngôi nhà mới? Chồng anh đồng ý cho anh nuôi chó? "

Kỷ Chi Nam dừng đũa lại.

Lily sau khi tri giác lại đổi giọng: "... Ngài Tần. "

"Tôi muốn nuôi gì, liên quan gì đến hắn." Kỷ Chi Nam đột nhiên nhớ tới chuyện tốt ngày hôm qua Lily làm, vỗ bàn nói, "Ngày hôm qua tại sao cô không nói cho tôi biết tin nhắn là Tần Ngụy Vũ gửi! "

Lily vô tội chớp mắt: "Số lạ không có tên, tôi không biết ai gửi, chỉ là theo nội dung tin nhắn mà thôi. "

Kỷ Chi Nam hừ một tiếng, tiếp tục ăn. Muốn trách vẫn phải trách Tần Ngụy Vũ tên kia gian xảo, bị kéo đen còn biết đổi số, quả thực khó lòng phòng bị.

" Kỷ lão sư, anh không thích anh ta à?" Lily bát quái hỏi, "Tôi cảm thấy anh ta rất tốt, đẹp trai, có tiền, nghe chị Chu Như nói nhân phẩm cũng không tệ, anh không hài lòng ở đâu vậy? "

Kỷ Chi Nam nhét đồ vào miệng, mơ hồ nói: "Vậy giới thiệu anh ta cho cô. "

Lily liên tục xua tay: "Không cần không cần, tôi thấy anh ta thích anh vô cùng, sợ là chướng mắt người khác. "

Kỷ Chi Nam như nghe được chuyện gì đó: "Anh ta? Anh ta thích tôi? Cô nên bỏ suy nghĩ đó đi. "

"Anh ta thích anh, đều viết trên mặt."

Kỷ Chi Nam cười nhạo một tiếng: "Tôi thấy người cần chó dẫn đường là cô đó. "Biểu tình trên khuôn mặt Tần Ngụy Vũ đều rất ít khi thay đổi, có thể nhìn ra là thích?

Lily thấy cậu không tin, suy nghĩ một chút quả thật không có trường hợp cụ thể có thể chứng minh, cô hoàn toàn dựa vào trực giác của nữ nhân.

"Dù sao sau này anh cũng biết, người đàn ông này thật không tồi."

Kỷ Chi Nam nghe phiền, giơ tay làm thủ thế "stop", Lily im lặng, vùi đầu ăn cơm.

Kẹt xe trong thành hơn một giờ, tiếp theo vòng quanh cao tốc trong thành phố một giờ, cuối cùng cũng đến dưới chân núi Thiên Diệp.

Kỷ Chi Nam tìm một vòng ở quầy vé không thấy cáp treo, đứng dưới chân núi còn chưa leo núi đã bắt đầu thấy mệt, trong lòng rầm rầm đánh trống bỏ cuộc.

Lily túm lấy cậu đi về phía trước: "Đi thôi, chỉ có độ cao như vậy, lấy khí khái nam tử hán của anh ra có được không? "

Kỷ Chi Nam không có khí khái, chỉ cảm thấy hụt hơi, cậu mang khẩu trang cùng kính râm, cảm thấy mình lấy tôn dung này quỳ lạy trước mặt Phật tổ, Phật tổ lão nhân gia nhất định cảm thấy cậu không có thành ý, nói không chừng cũng lười nghe nguyện vọng của cậu.

Vừa đi vừa nghỉ ngơi leo đến giữa sườn núi, Kỷ Chi Nam không hề có hình tượng ngồi trên một tảng đá lớn hét lớn không chịu nổi không chịu nổi tôi không leo nữa, Lily đến cửa hàng nhỏ mua hai cây kem lạnh, hận sắt không thành thép mở một cây cho cậu: "Ăn xong tiếp tục! "

Kỷ Chi Nam sợ lạnh, còn chưa thử ăn kem vào trời lạnh, lúc này leo núi khô nóng cả người, cậu kéo khẩu trang xuống cằm, ăn rất sảng khoái.

Ăn xong cậu nói muốn đi toilet, ngay bên kia đường, Lily sợ cậu lạc đường, hỏi có muốn đưa cậu đến cửa nhà vệ sinh nam hay không, Kỷ Chi Nam bị xem thường cảm thấy rất mất mặt, ném ba lô vào lòng cô: "Ở đây chờ tôi. "

Rửa tay xong đi ra, liền thấy Lily lén lút nhét thứ gì đó vào trong túi cậu.

"Làm gì đó?" Kỷ Chi Nam đi tới hỏi.

Lily lắp bắp: "Ah, tôi nhìn xem có giấy trong túi của anh không." "

Kỷ Chi Nam nhận túi xách, lấy giấy ra đưa cho cô: "À, cô đi đi. "

Kỳ thật Lily cũng không cần nhưng bất đắc dĩ, làm bộ đi dạo một vòng vờ đi toilet.

Lại mất hơn một giờ mới lên núi, Kỷ Chi Nam cảm giác chân cũng không phải của mình.

Cậu tập tửng đi vào trong ngôi chùa hương khói tràn đầy, Lily quay đầu lại hỏi "Kỷ lão sư có thể làm được không", lòng tự trọng của Kỷ Chi Nam bị đả kích, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, trở về liền mua một cái máy chạy bộ, rèn luyện thân thể thật tốt.

Bên ngoài còn có một tấm màn nhỏ ở giữa. Kỷ Chi Nam che kín, không bị người nhận ra, Lily lại bị một fan nhỏ thường xuyên đưa đón Kỷ Chi Nam đi làm nhận ra, fan nhỏ thuận theo tìm được Kỷ Chi Nam phía sau Lily, cao hứng, vừa ký tên vừa chụp ảnh chung, mới thả người đi.

Người hâm mộ nhỏ trước khi đi nói: "Nam Nam, anh phát weibo nhiều hơn, chúng tôi nhớ anh." "

Kỷ Chi Nam vì thế lấy điện thoại di động ra chụp một tấm Bồ Tát, chuẩn bị buổi tối trở về phát.

Trong đại sảnh chùa rất đông người, bốn phía lượn lờ khói, hai lư hương lớn trong ngoài đều không đủ dùng. Lily lôi kéo cậu xếp hàng bái Phật, phía trước Phật tổ bày ba cái bồ đoàn, thật vất vả mới đến phiên bọn họ, Kỷ Chi Nam bảo Lily lên trước, sau đó nhường vị trí của mình cho một đôi vợ chồng già run rẩy nâng đỡ lẫn nhau.

Cũng không thể để cho hai vợ chồng già nhà người ta tách ra bái lạy.

Lily chắp hai tay lại thành kính nói: "Cầu Phật tổ cho ta một người đàn ông tốt, tốt nhất là có một căn nhà, nếu đẹp trai một chút, tôi có thể cùng hắn trả nợ. "

Kỷ Chi Nam ở phía sau nghe buồn cười, nghĩ thầm cô có thể chờ, hai năm sau cô vẫn phải độc thân.

Lily đứng lên, nhìn rõ ý cười trong mắt cậu, tức giận nói: "No hán không biết đói hán đói, có đối tượng thì rất giỏi a! "

Kỷ Chi Nam vừa định đắc ý, lại cảm thấy chỗ nào không đúng, ôi, tôi cũng không có đối tượng a.

Cậu quỳ xuống nhìn chằm chằm Phật Tổ. Quỳ ở chỗ này mới có chút cảm giác chân thật, giống như Phật tổ cũng đang nhìn cậu, vừa rồi ở trong đầu nghĩ kỹ lời muốn nói trong nháy mắt đã quên bảy tám phần.

Sau nửa ngày mới nhớ lại: "Tôi muốn trở thành ảnh đế." "

Tiếng người xung quanh ồn ào, giọng nói của cậu nhanh chóng bị nhấn chìm.

"Tôi muốn trở nên thông minh hơn một chút."

Sau khi nguyện vọng thứ hai nói xong, Kỷ Chi Nam cũng nở nụ cười. Mong muốn này là vô lý để thực hiện, còn khó khăn hơn "Tôi muốn làm giàu".

Cậu ngẩng đầu nhìn Phật Tổ, trên mặt Phật tổ không có trào phúng, vẫn bình yên yên tĩnh như trước, mỉm cười chờ cậu tiếp tục nói tiếp.

Kỷ Chi Nam chậm rãi thu hồi nụ cười, bảo trì tư thế hai tay chắp lại quỳ thẳng tắp, âm thanh xung quanh truyền vào trong tai, cậu tự động lọc ra tiếng ồn ào huyên náo, chỉ lưu lại tiếng tụng kinh bình thản thành kính quanh quẩn bên tai.

Hai con mắt cậu lộ ra bên ngoài giật giật, ngay cả lông mi cũng run rẩy theo.

"Tôi muốn anh ta bình an và sống đến già. "