Chương 11 (chưa beta)

Edit: Lùn

Từ trong miếu đi ra, Kỷ Chi Nam kéo khẩu trang xuống dưới mũi, hít sâu vài hơi.

Lily đã đi đến một ngôi đền khác để bái một hòn đá nhân duyên, và cậu đợi cô dưới gốc cây trong sân.

Cây này là một cây cổ thụ trăm năm tuổi, phía trên treo đầy dây thừng màu đỏ, nam nữ già trẻ đều thích ở chỗ này hứa nguyện vọng, buộc trên cây, nghe nói rất linh nghiệm.

Kỷ Chi Nam nhàm chán đến mức cũng đi cầm một dây, ở trong tay đùa nghịch nửa ngày lại không biết nên viết cái gì, nguyện vọng của cậu vừa rồi đều nói hết ở trước mặt Phật tổ, cậu cảm thấy mình đã đủ tham lam rồi.

Nhưng mọi thứ không thể bị lãng phí, vì vậy cậu dự định buộc dây thừng rỗng vào một chỗ trên cây.

Bốn phía rất nhiều người, đều đang tranh giành chen về phía trước, Kỷ Chi Nam bị người bên cạnh đẩy đến lảo đảo, phía sau có một đôi tay nhẹ nhàng nắm bả vai cậu, cậu mới không té ngã.

"Cám ơn, cảm..." Cậu xoay người nói cảm ơn, nhìn thấy mặt người đỡ cậu, đột nhiên nói không nên lời.

Tần Ngụy Vũ liếc mắt nhìn đồ vật trong tay cậu: "Tôi giúp em. "

Kỷ Chi Nam còn sửng sốt, Tần Ngụy Vũ rút dây thừng ra, mượn ưu thế chiều cao nâng cánh tay lên, lướt qua người phía trước, thành thạo buộc nó vào cành cây.

"Sao anh lại ở đây?" Kỷ Chi Nam hỏi.

Tần Ngụy Vũ nói đương nhiên: "Đến leo núi. "

Kỷ Chi Nam nhìn hắn mặc quần áo bình thường, lại cảm thấy không đúng chỗ nào. Tuy rằng ngọn núi này không phải do nhà hắn mở, ai cũng có thể đến, nhưng thật sự có thể trùng hợp như vậy, giờ này khắc này ở chỗ này vừa vặn gặp được người này?

"Em đến bái Phật?" Tần Ngụy Vũ cũng hỏi.

Kỷ Chi Nam "Ừ" một tiếng, không muốn nói nhiều.

"Trước kia không phải em không tin những thứ này sao?"

"Trước kia?" Kỷ Chi Nam nghi hoặc, trước kia bọn họ rất quen biết sao?

Không đến phiên Tần Ngụy Vũ trả lời, bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Ngụy Vũ, anh chạy tới đây làm gì? Tôi đã tìm anh nửa ngày. "

Đuôi lông mày Kỷ Chi Nam nhướng lên, nhìn Kỷ Chi Chương đi tới, sau đó quay đầu lại.

"Tiểu Nam sao em lại ở đây?" Kỷ Chi Chương kỳ quái nói.

Kỷ Chi Nam ngẩng đầu nhìn cây, gió thổi tới, hàng ngàn sợi dây đỏ đồng loạt phiêu đãng, đã không tìm thấy sợi nào là của cậu.

"Em không thể ở đây sao?" Kỷ Chi Nam mỉm cười, "Nghe nói nơi này rất linh, em cũng muốn dính chút linh khí, rửa sạch xui xẻo trên người. "

Kỷ Chi Chương hỏi cậu khi nào rảnh về nhà một chút, Kỷ Chi Nam ha ha nói gần đây bận, muốn thử vai một kịch bản, sau đó đem hai tay nhét vào túi áo, nhấc chân chuẩn bị rút lui: "Em đi trước, anh hai cùng Tần tiên sinh vui vẻ. "

"Chờ một chút." Tần Ngụy Vũ chặn đường đi của cậu.

Kỷ Chi Nam nhíu mày, vừa định vòng qua, Lily từ xa chạy tới: "Kỷ lão sư! Tôi đã cầu nguyện cho Kỷ lão sư! "Nhìn thấy Tần Ngụy Vũ ở một bên, trợn to hai mắt vẻ mặt kinh ngạc, "Di, Tần tiên sinh anh cũng ở đây. "

Kỷ Chi Nam: "..." Có thể diễn tệ hơn một chút không?

Bốn người không hiểu sao lại kết bạn xuống núi.

Toàn bộ thời gian Kỷ Chi Nam tích chữ như vàng, Lily nói chuyện với cậu cậucũng thích không để ý tới, một mình đi trước.

Hai người phía sau một mực nói chuyện phiếm, giống như leo núi không mệt mỏi chút nào.

"Gần đây công việc rất bận?"

"Ừm, có một dự án còn chưa kết thúc."

"Còn thời gian đọc sách không?"

"Có sách hay muốn giới thiệu với tôi?"

"Đúng vậy, sợ anh bận, gần đây cũng không dám gọi điện thoại cho anh."

"Chút thời gian này vẫn có."

Kỷ Chi Nam phía trước cười nhạo một tiếng, không phải sao, Tần tổng nhàn rỗi, mỗi ngày ở trước mặt người khác tạo cảm giác tồn tại, đuổi cũng không đuổi đi. Cậu dứt khoát lấy tai nghe ra từ túi xách ra, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài.

Lên núi dễ xuống núi khó, lên núi hao phí chín trâu hai hổ, xuống núi càng thêm khó khăn, hết lần này tới lần khác cậu lại không muốn đi cùng người phía sau, nghẹn một hơi cũng không quay đầu lại mà đi rất nhanh.

"Kỷ lão sư, anh chậm một chút, đi quá nhanh cẩn thận vấp chân!" Lily vừa bị cậu bỏ lại ở phía sau lớn tiếng hô, âm lượng tai nghe của Kỷ Chi Nam không lớn, nghe rõ ràng.

Cậu quay đầu lại muốn bảo Lili đừng miệng quạ đen, kết quả một giây sau liền giẫm lên một tảng đá nhô lên, chân trái hạ xuống quá dùng sức, trọng tâm bất ổn nghiêng sang bên cạnh, tiếp theo đau đớn từ cổ chân vọt thẳng lên đầu, Kỷ Chi Nam hít sâu một hơi, mới nhịn xuống không la tại chỗ.

Cậu đau đến mắt hiệnlên sao vàng, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ông trời để cho mình sống lại là cố ý đưa mình trở về chịu tội?

Lily hét lên một tiếng chạy tới, thấy cổ chân cậu phồng lên một cục lớn, vội vàng đến trạm dịch vụ gần đó hỏi có xe xuống núi hay không, nhận được câu trả lời là núi không cao, không có dịch vụ xe du lịch.

Tần Ngụy Vũ không nói hai lời liền ngồi xổm xuống muốn cõng cậu, Kỷ Chi Nam nào chịu để hắn cõng, kiên trì để Lily đỡ, một chân nhảy xuống chân núi, tốc độ tất nhiên vô cùng chậm, Kỷ Chi Nam vốn không có khí lực gì, lần này có thể nói là đi bằng tốc độ rùa bò.

Kỷ Chi Chương ở một bên nhíu mày, nói muốn gọi điện thoại mang cáng lên nâng cậu: "Em đi chuyển chậm như vậy, trời tối cũng không đến được chân núi, bọn anh cùng em thì cũng không sao, tiểu cô nương nhà người ta không cần về nhà nghỉ ngơi sao? "

Cô bé Lily vội vàng nói không sao, tôi là trợ lý của Kỷ lão sư, đây là việc tôi nên làm.

Kỷ Chi Nam bị câu "bọn anh" kia của anh ta làm cho không có tư vị gì, nhìn Lily đầu đầy mồ hôi, lại nhìn bộ dáng ung dung của Kỷ Chi Chương, cuối cùng nhìn lại sự chật vật của mình, rốt cục cắn răng tiếp nhận sự trợ giúp của Tần Ngụy Vũ.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Chi Nam để Tần Ngụy Vũ cõng sau hai đời.

Vai hắn rộng lớn, Kỷ Chi Nam không thể không thừa nhận nằm sấp trên đó làm cho người ta cảm thấy rất kiên định. Tần Ngụy Vũ hai tay vững vàng nâng đùi cậu, chút gập ghềnh của núi nhỏ, hắn đi tựa như đường thẳng.

Kỷ Chi Nam không tình nguyện dùng cánh tay vòng cổ hắn, trong lòng nghĩ trở lại phải mời hắn ăn một bữa cơm, không thể nợ hắn phần nhân tình này.

Hai người rất gần nhau, thậm chí Kỷ Chi Nam có thể nghe thấy tiếng hít thở đồng đều của Tần Ngụy Vũ cùng nhịp tim vững vàng. Tối hôm qua cậu không ngủ ngon, hôm nay lại mệt mỏi một ngày, không lâu sau liền buồn ngủ.

Kỷ Chi Nam ngáp một cái, đầu chạm vào vai Tần Ngụy Vũ.

Bước chân Tần Ngụy Vũ chậm lại, thoáng nghiêng đầu: "Mệt rồi sao? "

Kỷ Chi Nam ngửi thấy mùi hương xa lạ lại quen thuộc trên người hắn, mơ mơ màng màng gật đầu.

"Buồn ngủ thì ngủ đi." Giọng Tần Ngụy Vũ trầm thấp uyển chuyển, "Lúc đến nơi tôi gọi em. "

Lúc tỉnh lại ở trên xe, ánh nắng lúc hoàng hôn buông xuống, từng chút rải vào trong xe, Kỷ Chi Nam sờ sờ khuôn mặt bị chiếu đến nóng lên nửa bên, duỗi thắt lưng, dùng lực trên chân, bị đau làm tỉnh lại.

"Tê..." Lần trật chân trước là khi còn bé, tư vị này thật không dễ chịu.

"Đừng lộn xộn, lập tức đến bệnh viện." Tần Ngụy Vũ ngồi ở ghế lái nói.

Kỷ Chi Nam nhìn hắn một hồi, mới nhớ lại buổi chiều đã xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn ghế sau, không có ai.

"Lily đâu?"

"Lily? Trợ lý của em? "

"Ừm."

"Lái xe, đi theo phía sau."

Kỷ Chi Nam lấy điện thoại ra lật lại nhật ký cuộc gọi, buổi chiều quả nhiên có Tần Ngụy Vũ gọi tới, thời gian nói chuyện là 27 giây.

Cậu không nghĩ tới mình bị Lily phản bội đầu tiên, cùng ngày ở trong giấc ngủ lại bị nàng phản bội.

Người phụ nữ này xứng đáng không thể tìm thấy đối tượng trong hai năm.

"Anh hai tôi đâu?" Kỷ Chi Nam lại hỏi.

"Cậu ta cũng tự lái xe tới, phòng thí nghiệm có việc, đi trước."

Kỷ Chi Nam không hiểu hai người bọn họ rõ ràng cùng nhau leo núi, còn có việc một người lái một chiếc xe thật kì lạ.

Tần Ngụy Vũ nói thêm: "Hôm nay gặp cậu ta ở dưới lầu công ty, tôi nói muốn đi leo núi, cậu ta tạm thời quyết định đi cùng. "

Kỷ Chi Nam thầm nghĩ anh nói với tôi chuyện này để làm gì? Ngoài miệng lễ phép lại không mất đi lúng túng trả lời: "Ừ. "

Bên trong xe im lặng một lúc.

"Hôm qua ở công ty bận đến nửa đêm, không xem điện thoại di động, xin lỗi." Tần Ngụy Vũ lại chủ động mở miệng.

Kỷ Chi Nam chớp chớp mắt, có chút không hiểu được.

Tần Ngụy Vũ mắt cao hơn đầu, kiếp trước cho tới bây giờ chưa từng nói lời xin lỗi với cậu. Ngay cả trong những năm cuối cùng của cuộc đời, cậu khàn giọng hỏi hắn: "Nếu anh không thích em, vì anh thích người khác, tại sao kết hôn với em?" Tần Ngụy Vũ cũng chỉ khẽ nhíu mày, không nóng không lạnh nói: "Đừng nháo. "

Thật sự là sống lâu, sống lại một lần có thể nghe Tần Ngụy Vũ xin lỗi, coi như là không uổng công lần này.

"A, không sao đâu." Kỷ Chi Nam nhỏ giọng nói.

Một đường im lặng đến bệnh viện.

Xe vừa đỗ xong, Lily phía sau liền đi theo, mở cửa phụ xe đỡ Kỷ Chi Nam xuống xe. Tần Ngụy Vũ lại muốn cõng cậu, Kỷ Chi Nam sống chết không nhường, được Lily dìu nhảy vào bệnh viện.

Đây là một bệnh viện tư nhân, xung quanh yên tĩnh, không có nhiều người, không ồn ào như bệnh viện công. Đây là lần thứ hai Kỷ Chi Nam vào bệnh viện trong tháng này, may mắn lần này có cửa sau để đi, không cần xếp hàng đăng ký liền trực tiếp vào phòng khám.

Bác sĩ nhìn cổ chân cậu, nhanh chóng làm giấy: "Đi chụp phim. "

Y tá đẩy xe lăn tới, Kỷ Chi Nam lúng túng ngồi lên.

Lăn qua lăn lại lầu trên lầu dưới một phen, lại trở về phòng khám. Lily xếp hàng dưới lầu chờ phim chụp, bác sĩ vừa rồi không biết đi đâu, trong phòng khám chỉ có hai người Kỷ Chi Nam và Tần Ngụy Vũ.

Thời gian Kỷ Chi Nam kiếp trước cùng Tần Ngụy Vũ ở một mình cộng lại cũng không nhiều bằng thời gian này, cậu cảm thấy nên nói cái gì đó, lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Bệnh viện này không tệ ha."

Tần Ngụy Vũ ngồi ở một bên dùng điện thoại di động xem tin nhắn, tựa hồ không nghĩ tới Kỷ Chi Nam lại chủ động nói chuyện với hắn, sửng sốt nói: "Ừm, bạn tôi mở. "Dừng một chút nói tiếp, "Về sau có vấn đề gì, đều có thể tới nơi này. "

Kỷ Chi Nam muốn nói, tôi cũng không muốn vào bệnh viện nữa. Cậu cân nhắc một lúc và nói: "Hôm nay cảm ơn anh, tôi không phải rất nghiêm trọng, anh không phải rất bận rộn sao? Sao anh không về trước đi. "

Tần Ngụy Vũ không nhúc nhích.

Kỷ Chi Nam sờ sờ mũi, cảm thấy mình lợi dụng người ta xong liền đuổi người ta đi hình như quá đáng, vì thế lại thêm một câu: "Hôm nào mời anh ăn cơm. "

Tần Ngụy Vũ từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: "Tôi ở chỗ này xem văn kiện, em nghỉ ngơi một chút. "

Được rồi, Kỷ Chi Nam nhận mệnh, Tần tiên sinh chủ ý rất lớn, có thể nghe lời cậu ngoan ngoãn cút đi mới kỳ quái.

Hệ thống sưởi ấm trong phòng được bật đầy đủ, và cậu nhanh chóng bắt đầu buồn ngủ một lần nữa.

Lily ở dưới lầu chờ hai mươi phút, lấy được phim chụp vội vàng lên lầu, đi tới cửa vừa ngẩng đầu, thấy tình cảnh trong phòng, không chút suy nghĩ liền phản xạ có điều kiện lui ra, còn thuận tay đóng cửa lại.

Cô dùng phim X-quang che nửa mặt dưới, do dự nửa ngày vẫn không ngăn cản được sự tò mò, lặng lẽ kiểng chân, từ cửa sổ nhìn vào bên trong.

Kỷ Chi Nam ngồi trên ghế dựa vào tường, đầu nghiêng sang một bên, khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên là lại ngủ thϊếp đi. Tần Ngụy Vũ lại không ngồi ở vị trí cũ, hắn nửa ngồi xổm trước người Kỷ Chi Nam, giơ tay lên vuốt tóc vụn trước trán Kỷ Chi Nam, sau đó cầm tay phải Kỷ Chi Nam khẽ vuốt ve hai cái, chậm rãi nâng lên.

Lily mở to hai mắt, nhìn môi Tần Ngụy Vũ chạm vào mu bàn tay Kỷ Chi Nam, vô tư hôn đến vị trí bị bỏng trước đó của cậu, hôm nay cô còn để ý đến làn da hồng nộn vừa mọc ra tươi mới.

Từ góc độ này nhìn không thấy biểu tình của Tần Ngụy Vũ, nhưng chỉ từ động tác mà xem, đã cực kỳ ôn nhu.

Lily nhìn mà đỏ mặt tim đập, cô rõ ràng không phải là người trong cuộc, nhưng so với người trong cuộc còn kích động hơn.

Chậc, Kỷ lão sư còn nói Tần tiên sinh không thích anh ấy, còn muốn tìm cho cô chó dẫn đường, lần này ba ba đánh vào mặt đi.