Chương 12 (chưa beta)

Edit: Lùn

Chụp X-quang không có vấn đề gì, bác sĩ kê đơn thuốc, một nhóm ba người liền rời khỏi bệnh viện.

Ra bên ngoài, Tần Ngụy Vũ cởϊ áσ khoác ra muốn khoác lên người Kỷ Chi Nam, Kỷ Chi Nam né tránh, kéo Lily bảo cô chạy: "Tạm biệt Tần tiên sinh, hôm nào mời ngài ăn cơm ha! "

Cậu vừa một chân nhảy vừa chột dạ nghĩ, "ngày khác" này chỉ sợ là xa vời vô hạn.

Lily khởi động xe, liếc mắt nhìn Kỷ Chi Nam ngồi trên ghế phụ đăng weibo, nói: "Không ở ghế sau nằm một lát sao? Nhìn anh buồn ngủ kìa. "

Kỷ Chi Nam ngáp một cái: "Được rồi, vừa rồi lại ngủ một lát. "

Lily nghĩ thầm cũng đúng, ngủ chết như vậy, bị người ta chiếm tiện nghi cũng không biết.

Xe khởi động, Kỷ Chi Nam đăng ảnh chụp hôm nay lên, kèm theo chữ: Đoán xem tôi đã cầu nguyện gì?

Chỉ trong vài phút đã nhận được hàng nghìn bình luận:

" A a a a, hôm nay tôi cũng đi núi Thiên Diệp, vì sao không gặp được Nam Nam!

- Thì ra trong siêu thoại có em gái nói ở trong miếu đυ.ng phải Nam Nam là thật!

"Thật ghen tị... TAT"

"Nam Nam lần sau khi nào đi a, đăng weibo thông báo cho biết a~"

......

Đều đang thảo luận chuyện buổi chiều, không ai nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu, Kỷ Chi Nam nhìn một vòng chuẩn bị thoát weibo, đột nhiên có một tin nhắn wechat, đến từ anh hai Kỷ Chi Chương: [Chân không sao chứ? 】

Kỷ Chi Nam trả lời: [Không sao, cảm ơn đã quan tâm]

Đầu kia lại gửi tới: [Cuối tuần về nhà một chuyến đi, ba có việc tìm em!"

Kỷ Chi Nam cảm thấy buồn cười, ông ta tìm tôi vì sao không tự mình liên lạc với tôi?

【 Tuần này không rảnh, tuần sau đi 】 cậu trả lời.

Bên kia Kỷ Chi Chương không trả lời lại, ước chừng là chấp nhận.

Về đến nhà, Kỷ Chi Nam liền đặt hàng trên mạng mua một cái máy chạy bộ, người bán cùng thành phố, nói rõ ngày hôm đó liền giao hàng tới cửa, gói lắp còn tặng tạ.

Kỷ Chi Nam rất hài lòng, giơ cánh tay lên ấn số đầu của mình bằng 0, tuy rằng hiện tại còn chưa thể chạy, nhưng chỉ nhìn hình ảnh máy chạy bộ cũng cảm giác được có lực . Nghĩ đến loại người cả ngày ở trong phòng thí nghiệm như anh hai, leo núi cũng thoải mái hoàn toàn không thở dốc, trên mặt cậu liền nóng nảy, cảm thấy mình giống như một con gà yếu, leo núi mệt đến nửa chết không nói, còn làm bong gân.

Lấy hai chai nước khoáng làm tạ nâng vài cái, Kỷ Chi Nam rốt cục hao hết một tia khí lực cuối cùng hôm nay, đỡ tường đi đến phòng vệ sinh tắm rửa.

Tư thế một chân di chuyển không tiện, thiếu chút nữa ngã trong phòng tắm, cậu dứt khoát ngồi trên mặt đất tắm, vừa tắm vừa hát, hát một bài hát nổi tiếng khắp đại giang nam bắc hai năm sau, không cần nghĩ đến, bằng không dứt khoát coi bài hát này là tóc của mình đi, mua một diễn viên kỷ thực sáng tác ca sĩ, hắc hắc hắc.

Ngẫm lại, cậu đương nhiên không làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này. Từ trong phòng tắm sương mù lượn lờ đi ra, đại não vừa tiếp xúc với không khí lạnh, lập tức bị kéo về hiện thực, Kỷ Chi Nam cười khổ.

Không biết vết thương bàn chân có ảnh hưởng gì đến buổi thử vai tuần sau hay không, dù sao cũng là một nhân vật tiên phong đạo cốt, cũng không thể ngồi hoặc què chân thử vai chứ?

Kỷ Chi Nam quấn chăn nhúc nhích trên giường, ngay cả xoay người cũng không cách nào thoải mái, sầu chết người.

Tắt đèn vừa chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động vừa đổ chuông vừa rung, vừa nghe thấy tiếng chuông này, lỗ tai Kỷ Chi Nam liền dựng thẳng lên.

Đây là tiếng chuông cậu đặt cho Tần Ngụy Vũ, phòng ngừa lúc mơ hồ không nhìn tên liền ấn trả lời.

Nhưng hôm nay mặc kệ có mơ hồ hay không, điện thoại này nhất định phải nhận, dù sao vừa mới nhận ân huệ của người ta.

"Alo, Tần tiên sinh."

"Ừm."

Hả? Trên đầu Kỷ Chi Nam đánh ba dấu chấm hỏi, đây là đang chờ tôi báo cáo công tác cho ngài sao?

Trong lòng sóng biển mãnh liệt, ngoài miệng lại ngoan ngoãn: "Ngài về rồi nhà a. "

"Ừm, đến rồi."

"Hôm nay cám ơn ngài, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tần Ngụy Vũ trong tay còn đang xử lý công việc, trong lúc bận rộn dành thời gian gọi điện thoại cho cậu, đương nhiên không phải vì nghe cậu thúc giục mình ngủ.

"Cuối tuần này có rảnh không?"

Dấu chấm hỏi trên đầu Kỷ Chi Nam càng dày đặc, một hai người đều đến hẹn cậu, chờ không kịp một bữa cơm?

"Ách, tôi nghĩ đã." Vì thể hiện chân thực, Kỷ Chi Nam làm bộ đi lật lại hành trình, trên thực tế lật lại kịch bản, trầm ngâm một lát nói, "Hình như không có. "

Nói xong cậu liền muốn đổi cách nói, Tần Ngụy Vũ làm việc mạnh mẽ phong hành, ghét nhất cấp dưới nói với hắn các trạng từ mơ hồ như "có thể", "có thể", "đại khái" . Kỷ Chi Nam trước kia cũng thích nói những từ ngữ này, có lần Tần Ngụy Vũ gọi điện thoại hỏi cậu buổi tối có rảnh cùng anh tham dự bữa tiệc tối gia đình hay không, cậu không xác định quảng cáo phải quay đến mấy giờ, liền trả lời "Hẳn là rảnh rỗi", Tần Ngụy Vũ không nói hai lời trực tiếp cúp điện thoại, Kỷ Chi Nam không biết làm gì chọc hắn mất hứng, lo lắng gọi điện thoại đến trợ lý của hắn, mới biết được hắn có thói quen như vậy.

Tần Ngụy Vũ trầm mặc trong chốc lát, nhưng không tỏ ra mất hứng: "Vậy cuối tuần tới thì sao? "

"Cũng không có, phải về nhà một chuyến." Lúc này là ngữ khí phi thường khẳng định.

"Tuần tới thì sao?" Tần Ngụy Vũ kiên trì.

Kỷ Chi Nam cảm thấy Tần Ngụy Vũ vì có thể kết hôn với mình, thật sự là cố gắng hai trăm phần trăm, thời gian này coi như là ở trước mặt mình giả bộ điệu thấp như người làm. Cậu thở dài: "Tết dương lịch tới, anh không nên về nhà đón tết với cha mẹ sao? "

"Em trở về cùng tôi."

Kỷ Chi Nam giống như nghe được câu chuyện ma quái gì đó, cả kinh đến lông mày dựng thẳng: "Tại sao tôi lại trở về với anh? "

"Chúng ta sắp kết hôn," Tần Ngụy Vũ nói, "Gặp bố mẹ chồng. "

Trong lòng Kỷ Chi Nam có một vạn đầu thần thú chạy như bay qua. Lần trước cậu biểu đạt rất rõ ràng ý muốn không muốn kết hôn, phải không? Tâm cao như Tần Ngụy Vũ, cư nhiên cũng sẽ che tai trộm chuông giả ngu giả ngốc?

Lại nói dựa vào cái gì là gặp bố mẹ chồng chứ không phải gặp bố mẹ vợ?

Kỷ Chi Nam thở phì từ trên giường ngồi dậy, động tác quá lớn đυ.ng đến vết thương ở cổ chân, "Tê" một tiếng ngược lại hít thở không khí lạnh.

Tần Ngụy Vũ nghe thấy giọng nói của cậu dường như có chút khẩn trương: "Sao vậy? Vết thương vẫn còn đau sao? "

"Đương nhiên đau a, thương gân động cốt." Kỷ Chi Nam ôm cổ chân nhỏ giọng nói.

"Bôi thuốc chưa?"

"Bôi rồi."

"Vậy em nghỉ ngơi trước, ngày đầu năm mới đến nhà ai chúng ta lần sau gặp mặt lại thảo luận."

Sau khi cúp điện thoại Kỷ Chi Nam mới cảm thấy vừa rồi giọng Tần Ngụy Vũ lại rất vui vẻ? Còn đến nhà ai? Ai đã đáp ứng với anh ta đâu?

Không biết xấu hổ!

Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Chi Nam bế quan ở nhà nghiên cứu kịch bản, thuận tiện dưỡng thương, đến ngày thử vai, Lily đứng ở cửa quan sát thấy cậu gầy đi một vòng, tròng mắt sắp rơi xuống đất: "Kỷ lão sư, không phải từ ngày bệnh viện trở về anh không ăn cơm chứ? "

Trạng thái tinh thần của Kỷ Chi Nam rất tốt, vỗ vỗ máy chạy bộ đặt trong phòng khách: "Ôi, hiệu quả không tệ. "

Lily không thể tin được: "Chân có ổn không?" Còn có thể chạy? "

Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Miễn cưỡng có thể đi, không chạy bộ, lên mạng tìm hiểu, nghe nói chạy nửa tiếng mới có thể tiêu hao một chén cơm, nhìn nó liền không muốn ăn gì nữa. "

Lily: "..." Máy chạy bộ hóa ra là như vậy.

Trên đường đi, Lily thỉnh thoảng quay đầu nhìn bóng dáng Kỷ Chi Nam dưới ánh mặt trời, đôi mắt to hơi lõm vào trong, cằm nhọn như bị gọt qua, gầy đến mức khiến người ta đau lòng, cô do dự nói: "Chúng ta có nên đi ăn trước không? Con phố phía trước đã mở một tiệm bánh ngọt mới, bánh sô cô la, chúng ta đến đó thử? "

Kỷ Chi Nam vừa lên xe liền ngủ gật, nghe vậy híp mắt chậm rãi từ trong túi lấy ra một tờ tiền giấy.

Lily vui vẻ đi mua bánh ngọt trở về, lắc Kỷ Chi Nam: "Mua về rồi! "

Kỷ Chi Nam nhìn cũng không nhìn liền đẩy hộp bánh ngọt trở về: "Cô ăn đi, tôi không đói. "

Lily bối rối, không phải, là tôi muốn ăn ah.

Địa điểm thử vai được thiết lập trong phòng làm việc của một tòa nhà studio.

Mãi cho đến khi thay trang phục, Lily mới hiểu tại sao Kỷ Chi Nam lại giảm cân.

Nhân vật Thẩm Ngạn An khi xuất hiện chỉ mới mười tám mười chín tuổi, tuy rằng Kỷ Chi Nam không có áp lực về tuổi tác, nhưng mặc hán phục tay áo dài, lại buộc tất cả đầu lại lộ ra toàn bộ khuôn mặt, tạo hình này thật sự quá khảo nghiệm nhan sắc của diễn viên, máy quay muốn chụp ở đâu thì chụp ở đó, 360 độ hoàn toàn phô ra, dưới tình huống này góc độ mập mạp cũng phải xong đời.

Hiện giờ Kỷ Chi Nam giảm cân vài ngày, cảm giác mượt mà trên mặt lập tức giảm đi không ít, bảo tồn cảm giác thiếu niên đồng thời trên mặt lại thêm chút góc cạnh, ánh mắt đều có vẻ sắc bén. Cậu vốn cao vừa gầy, áo dài màu trắng mặc lên người, lập tức hóa thân thành một mỹ nam cổ trang phiêu phiêu.

Lily giúp cậu chỉnh lại thắt lưng, cảm thán nói: "Đoàn làm phim này có tiền, thử vai đều chuẩn bị trang phục, Kỷ lão sư cố lên, tranh thủ lấy được Thẩm Ngạn An! "

Kỷ Chi Nam gật đầu, nhân vật này cậu thử vai hai lần, không lấy được mới là lạ.

Chân cậu đã khá hơn không sai biệt lắm, quá trình thử vai rất thuận lợi, đạo diễn vốn có hảo cảm với hình tượng của cậu, cậu lại nhớ rõ nội dung thử vai kiếp trước, tuy rằng đạo diễn tạm thời cho cậu thêm một cảnh khóc nói vạn lời từ biệt sau khi người trong lòng mất đi, Kỷ Chi Nam chỉ trầm mặc hai phút, liền có hai hàng nước mắt rơi xuống, thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, tốc độ nhập vai khiến đạo diễn đều lộ ra vẻ kinh hỉ.

Thay quần áo xong hốc mắt vẫn đỏ bừng, Kỷ Chi Nam lại đi toilet dùng nước lạnh rửa mắt, sau đó đeo kính râm đi ra, dạo một vòng cũng không tìm thấy Lily.

Cậu hỏi nhân viên phòng trang điểm có thấy cô không, nhân viên công tác chỉ vào cuối lối đi, Kỷ Chi Nam đi bên kia tìm cô, càng đi càng gần, tiếng nói chuyện của Lily càng rõ ràng.

"Ừm, Kỷ lão sư ở bên trong thử vai đấy."

"Anh ấy hình như rất có lòng tin, hẳn là không cần ngài ra tay."

"Bộ phim này năm sau sẽ vào tổ, phải quay bốn năm tháng."

"Đúng vậy, lấy cảnh ở thành phố điện ảnh XX, sao anh biết?"

"Ừm, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, nhưng gần đây Kỷ lão sư gầy quá..."

Lời còn chưa dứt, Kỷ Chi Nam giơ tay lấy điện thoại di động của mình từ bên tai cô, Lily run lên, xoay người nhìn thấy Kỷ Chi Nam mới thở phào nhẹ nhõm: "Dọa chết tôi, Kỷ lão sư đi đường sao lại không có âm thanh? "

Kỷ Chi Nam trầm mặt, nói với điện thoại: "Xin lỗi, lần sau lại nói chuyện. " Sau đó trực tiếp ấn cúp.

Lily nhận thấy cậu không vui lắm, cẩn thận đưa trà sữa nóng vẫn đang cầm trên tay cjo cậu: "Buổi thử vai kết thúc chưa? Anh cảm thấy thế nào? "

Kỷ Chi Nam không nghe, xoay người rời đi, đi ra ngoài hai bước lại quay đầu lại: "Sau này không nên tùy tiện nhận điện thoại của tôi. "

Lily dường như không ngờ cậu lại nói như vậy, ngước lên nói: "Nhưng điện thoại reo ba lần, tôi..."

"Đây là chuyện riêng của tôi." Kỷ Chi Nam dừng một chút, " Vaii diễn tôi muốn, dựa vào bản thân, không cần người khác nhúng tay vào. "

Lily vội vàng giải thích: "Không phải, Tần tiên sinh chỉ hỏi có cần giúp đỡ hay không, hai người sắp kết hôn, tôi cho rằng..."

"Vì cái gì?" Kỷ Chi Nam ngắt lời cô: "Vì sao có thể nói cho anh ta biết? "

Lily cứng đờ ở đó, bầu không lạnh đi. Kỷ Chi Nam và cô bằng tuổi nhau, tuy nói là quan hệ cấp trên, nhưng kì thực hai người vẫn ở chung như bạn bè, bình thường hi hi cười đùa đã quen rồi, cô chưa bao giờ thấy Kỷ Chi Nam nghiêm túc như vậy.

"Anh ta... Anh ta rất thích anh, đối với anh cũng tốt, "Lily càng nói giọng càng nhỏ, "Anh ta chỉ muốn... Muốn chăm sóc anh nhiều hơn một người, một mình anh quá cô đơn.

Kỷ Chi Nam tựa như biết Lily muốn nói cái gì, trên mặt biểu tình hơi thay đổi, nhưng trong lòng lại rầu rĩ, giống như có thứ gì đó chặn ở bên trong.

Kiếp trước cậu đã tiện đến mất mạng, đời này không muốn khiến Tần Ngụy Vũ xem thường nữa.

"Tôi không thích điều đó." Kỷ Chi Nam chậm rãi nói, "Đừng như vậy nữa. "

Một ngày trôi qua, tổng cộng phải mất nửa tiếng thử vai, Kỷ Chi Nam lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Buổi tối Tần Ngụy Vũ lại gọi điện thoại tới, cậu trực tiếp tắt không nghe máy, đầu kia không gọi tới nữa.

Kỷ Chi Nam sờ điện thoại di động nửa ngày, cảm xúc phiền muộn tích góp từ buổi chiều đến bây giờ không có chỗ phát tiết, ngón tay dùng sức nhấn vào cài đặt, đổi chuông điện thoại di động độc quyền của Tần Ngụy Vũ thành tiếng chó sủa, tự nghe hai lần, cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái không ít.

Trước khi đi ngủ lướt Weibo, nhìn thấy hình lần trước mình phát, số lượt chia sẻ và bình luận đã đạt tới sáu vạn. Cậu muốn phát một weibo mới, nhưng không có hình ảnh phù hợp, vì vậy cậu bình luận dưới weibo: Hôm nay thử vai rất mệt.

Nghĩ nghĩ lại bình luận một bình luận khác: Bạn có tò mò những gì tôi đã diễn không?

Nghe Lily nói, trên điện thoại di động của người hâm mộ đều tải một app gì đó, cậu theo dõi ai, like ai, bình luận ở đâu, người hâm mộ đều có thể lập tức nhìn thấy.

Quả nhiên, bình luận phát đi không bao lâu, người hâm mộ liền ùn ùn kéo đến, trả lời dưới hai bình luận kia.

"Nam Nam nhất định muốn làm ảnh đế! Phỏng vấn Xx từ đầu đến cuối nói mười tám lần 'muốn trở thành ảnh đế' 23333"

- Tiểu Nam Nam cố gắng là đáng yêu nhất!

"Nam Nam vất vả rồi, chờ mong bộ phim mới."

"Chúng tơi cùng anh trở thành ảnh đế, đi lêи đỉиɦ phong"

Kỷ Chi Nam nhìn thấy những bình luận này, giơ tay xoa xoa đôi mắt khóc chua xót ban ngày. Tuy rằng đại đa số người hâm mộ đều đến đi không có quy định, một giây trước còn khóc lóc nói yêu cậu, một giây sau nói không chừng lại thích một tiểu thịt tươi khác, nhưng cậu vẫn sẽ cảm động. Kiếp trước bao nhiêu đêm cô độc, cậu chính là dựa vào những bình luận này cho cậu sự ấm áp lẻ tẻ chống đỡ.

Lướt xuống và đột nhiên thấy một bình luận khác hẳn: Muốn cùng cậu mãi mãi.

Tên không quen thuộc, thậm chí không có avatar.

Anh đến nhầm chỗ à? Kỷ Chi Nam nghĩ.

Đang lướt xuống, người này: chân của cậu tốt hơn chưa?

Kỷ Chi Nam ngồi thẳng dậy.

Chân bị thương ? Không phải chứ, chân dưỡng mấy ngày đã tốt rồi, hơn nữa mấy ngày dưỡng thương căn bản không có ra cửa.

Người hâm mộ mà cậu đã gặp trên núi? Cô ấy cũng không thấy tôi ngã.

Sống lưng Kỷ Chi Nam phát lạnh, chợt cảm thấy sởn gai ốc.

Không phải là gặp phải fan cuồng rình mò theo dõi chứ?

-------

aaaaaaaa theo kịp tiến độ truyện tranh dồi~~~~