Chương 20 (chưa beta)

Edit: Lùn

Nhiều tầm mắt tụ lại đây, mọi người trên cầu thang chen chúc trong không gian chật hẹp không xuống được, làm cho Kỷ Chi Nam kẹp ở giữa không thể động đậy.

Cậu không có ấn tượng tốt với Lục Thanh Thanh, cô gái này từ nhỏ đã được gia đình sủng ái, tính cách ngang ngược, không biết hai chữ "tôn trọng" viết như thế nào, so với nhị ca Tần Ngụy Vũ còn ấu trĩ hơn.

Huống hồ Kỷ Chi Nam biết nguyên nhân cô ta nhắm vào mình như vậy, cho nên càng không muốn nói chuyện cùng cô ta.

Cậu thấp giọng nói một câu "Xin chào", lãnh đạm mà không mất lễ nghĩa, sau đó thúc giục người phía trước tiếp tục đi, "Đường tắc, mọi người động một chút a. "

Đội ngũ tự thành một đoàn chậm rãi di chuyển lên trên hai bước, Kỷ Chi Nam vừa leo lên một bậc thang, cánh tay trái đã bị Lục túm lấy: "Anh trốn cái gì vậy? Sợ tôi à? "

Khóe miệng Kỷ Chi Nam giấu dưới khẩu trang hơi nhếch lên.

Sợ cô ta? Cậu thừa nhận kiếp trước có một ít, hiện tại một chút cũng không có.

Cậu thoải mái rút cánh tay ra khỏi tay Lục: "Cô Lục đã ăn rồi? Phiền nhường đường cho những người chưa ăn, nơi công cộng xin vui lòng chú ý đến hình tượng. "

"Ai không giữ hình tượng?" Giọng Lục Thanh Thanh cao hơn mấy độ, "Mặt dày mày dạn dán lên người anh ba tôi, cũng không cân nhắc lại mình, anh làm sao xứng với anh ấy?"

Lần này tất cả mọi người đều đứng yên bất động, khách nhân đi qua lối đi của lầu trên lầu dưới cũng thò đầu xem náo nhiệt.

Chu Như ở phía sau không dùng được sức, đưa tay đẩy Lily đang ngây dại ở phía trước một phen, Lily đứng ở phía sau Kỷ Chi Nam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, dùng cánh tay bảo vệ Kỷ Chi Nam, cảnh giác nói với Lục Thanh Thanh: "Vị tiểu thư này, cô nhận lầm người sao? "

Lục Thanh Thanh liếc cô một cái: "Cô là trợ lý của Kỷ Chi Nam? "

Đại danh đều báo ra, hiển nhiên không phải nhận nhầm người. Lily há mồm cứng lưỡi, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lúc này, đạo diễn đã lên lầu nằm sấp trên lan can nhìn xuống: "Các cậu mau một chút, còn muốn gọi đồ ăn không? " Chợt nhìn thấy Lục Thanh Thanh mặc áo đỏ, "Tiểu thư Lục, cô cũng ở đây à? "

Kỷ Chi Nam từ khi nghe thấy giọng nói của đạo diễn đã biết không ổn. Nhà họ Lục thích đầu tư, cho nên không ít người trong giới nhận ra, Lục Thanh Thanh lại thích đi theo chơi đùa khắp nơi, kiếp trước cô ta còn có ý định gia nhập giới giải trí, thường xuyên đem công việc xã giao làm tụ hội, dần dần cũng quen mặt.

Cục diện nhất thời lâm vào hỗn loạn, quần chúng ăn dưa xung quanh mù quáng, không biết nên giúp ai. Cuối cùng đạo diễn chỉ huy mọi người vào phòng ngồi xuống, cuối cùng nhiệt tình mời Lục Thanh Thanh cùng nhau uống một chén, Lục Thanh Thanh hừ một tiếng, đi giày cao gót lộc cộc đi vào.

Bên trong phòng là một cái bàn tròn lớn có thể ngồi 20 người, Chu Như ngồi bên cạnh Kỷ Chi Nam, hạ thấp giọng hỏi cậu: "Hay là chúng ta tìm cớ đi trước? "

Kỷ Chi Nam lắc đầu, nếu như cậu vô cớ rời khỏi bữa tiệc này, ngược lại có vẻ chột dạ, không đủ lỗi lạc.

Đây là chuyện riêng của cậu, Lục Thanh Thanh xem như là thân thích của cậu, Chu Như không hỏi nhiều nữa.

Một bàn người ngoại trừ đạo diễn không biết chuyện, đều âm thầm phỏng đoán quan hệ của hai người này, trong bữa tiệc vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bát đũa va chạm cùng giọng nhỏ thỉnh thoảng nói chuyện.

Hơn phân nửa món ăn đem lên, đạo diễn giơ ly rượu lên: "Chương trình lần này thuận lợi ghi hình xong, nhờ có ngôi sao Kỷ Đại chúng ta ra tay cứu giúp, đến đây, chúng ta cùng nhau kính cậu ấy một ly! "

Mọi người nâng chén đứng lên, Kỷ Chi Nam cũng muốn đứng lên, Chu Như ở một bên vội vàng kêu tất cả mọi người ngồi xuống, một phen từ chối, vẫn là khách khí đứng lên uống chén rượu đầu tiên.

Kỷ Chi Nam không giỏi xã giao, càng không giỏi uống rượu, một chén rượu trắng xuống bụng, từ trong miệng đến dạ dày như bị lửa đốt, cậu uống hết một chén nước mới miễn cưỡng đè cảm giác khó chịu cuồn cuộn kia xuống.

Mấy đũa rau xuống bụng, lại có người mời rượu với cậu, Tịch Tịch hiểu ý giúp giải vây: "Không thấy Kỷ lão sư chúng ta không thể uống rượu sao? Mặt đỏ thấu, không bằng lấy trà thay rượu, đừng thật sự uống nằm sấp ở chỗ này. "

Kỷ Chi Nam nở một nụ cười cảm kích với cô, còn chưa nhấc ly nước trà lên, Lục Thanh Thanh ngồi ở đầu bàn tròn liền vỗ bàn cười to: "Ha ha ha, Kỷ lão sư? Anh ta cũng có thể được gọi là lão sư? "

Kỷ Chi Nam biết tiểu cô nương này không dễ dàng buông tha mình như vậy, kiếp trước cô ta coi cậu là cái gai trong mắt, lấy việc cậu không thoải mái làm mục tiêu nhân sinh. Bất quá cuối cùng cô ta quả thật thành công, Kỷ Chi Nam ngốc kia lúc ấy đã chén cung xà ảnh, che lỗ tai cái gì cũng không dám nghe cái gì cũng không dám nhìn, Lục Thanh Thanh động ngón tay nhẹ nhàng đẩy một cái, liền phá hủy tia hy vọng ít ỏi cuối cùng của cậu.

Tịch Tịch hiển nhiên cũng không có hảo cảm với cô gái không lễ phép này, sắc mặt không tốt nói: "Năm trước Kỷ lão sư đã đoạt giải Kim Hoa là người mới xuất sắc nhất, gọi một tiếng lão sư không quá đáng. "

Nếu không phải cô nhắc tới, Kỷ Chi Nam cũng sắp quên mất giải thưởng người mới có trọng lượng này. Lúc đó cậu mới ra mắt hơn một năm, còn đang trong giai đoạn hưng phấn với chuyện diễn xuất, mấy đạo diễn và diễn viên kỳ cựu từng hợp tác đều khen ngợi cậu diễn xuất có linh khí, hơn nữa vận khí không tệ, một kịch bản hay tới tay, giành được giải thưởng người mới tất nhiên là không có gì đáng trách.

Và sau đó thì sao? Sau đó Tần Ngụy Vũ về nước, trọng tâm cuộc sống của cậu bắt đầu lệch lạc, không còn dụng tâm nghiên cứu kịch bản, mà là tìm mọi biện pháp đi về phía Tần Ngụy Vũ. Nhưng cậu lại sợ mất mặt, tư thái kiêu căng không muốn nói thẳng, lén lút đuổi theo đến vất vả, một chút linh khí cuối cùng trên người cũng tiêu hao hầu như không còn trong nỗi buồn bực không vui tích lũy từng ngày.

Lục Thanh Thanh đối diện không tha cho người khác: "Đều nói là năm trước, hai năm nay làm gì có tác phẩm nào có thể bạo?" Cô ta khıêυ khí©h nhìn Kỷ Chi Nam, "Nếu thật sự có bản lĩnh, tuổi còn trẻ vì sao lại sốt ruột như vậy, muốn tìm một hào môn làm chỗ dựa vững chắc? "

Trong bữa tiệc lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Sắc mặt Chu Như tái mét, mắt thấy sắp đứng lên, Kỷ Chi Nam bất động thanh sắc đè nàng lại, sau đó chậm rãi uống một ngụm trà, nói: "Lục tiểu thư sao lại nói ra lời này? "

"Đừng giả bộ hồ đồ." Lục Thanh Thanh nói đến chuyện này liền tức giận: "Còn chưa vào cửa, đã lừa dượng tôi chuyển nhượng công ty dưới danh nghĩa cho anh, đùa giỡn đến mức rất tâm cơ a. Đáng tiếc nhiều chuyện anh không biết, anh biết anh ba tôi vì sao không cưới nhiều tiểu thư gia thất tốt như vậy, nhất định phải kết hôn với anh không? "

"Cái nàytaoi6 quả thật không biết." Kỷ Chi Nam buông chén trà xuống, ngược lại nâng ly rượu lên lắc lư, nhìn chất lỏng trong suốt nổi trên vách ly, khẽ cười: "Nhất định phải kết hôn với tôi? Quá trình 'nhất định' này, tôi ngược lại nguyện nghe rõ. "

"Anh!" Lục Thanh Thanh mượn rượu làm càn, đứng lên, "Đừng đắc ý quá sớm, anh ba tôi mới không phải thật lòng cưới anh, ngày anh khóc vẫn còn ở phía sau! "

Trên mặt Kỷ Chi Nam cười càng lớn: "Tôi cùng anh ta ai cưới ai gả còn chưa nói được. Hơn nữa chuyện sau này ai biết được, ở trước mặt tôi la lối, tôi cũng sẽ không khóc tại chỗ cho cô xem a. "

Đạo diễn bên cạnh xem cuộc chiến nửa ngày, cuối cùng cũng thuận theo quan hệ của hai người, phụ họa cười gượng vài tiếng, hòa giải nói: "Ha ha ha, Lục tiểu thư cùng Kỷ tiên sinh thật thú vị, nào nào, mọi người động đũa, đừng chỉ lo trao đổi tình cảm, cá phải ăn lúc nóng! "

Mọi người tiếp tục dùng bữa. Lục Thanh Thanh bị Kỷ Chi Nam chặn đến không còn gì để nói, đặt mông ngồi xuống, hung hăng trừng cậu.

Kỷ Chi Nam hồn nhiên tự mình ăn thức ăn, trong lúc đó còn có hứng thú lần lượt mời rượu các thành viên trong tổ tiết mục, một ly rượu trắng một chén trà, anh tới tơi lui, uống vô cùng vui vẻ.

Chu Như và Lily lo cậu uống quá nhiều không thoải mái, muốn giúp cậu đỡ rượu, Kỷ Chi Nam phất tay nói không cần. Hai người thấy cậu rõ ràng uống rất nhiều, ánh mắt lại rất tỉnh, tay bưng ly rượu cũng không thấy run rẩy chút nào, liền yên lòng theo cậu.

Một bữa ăn tối đáng lẽ phải vui vẻ, cuối cùng kết thúc trong một bầu không khí kỳ lạ.

Kỷ Chi Nam kiên trì không cần Lily đỡ, dựa vào tường chậm rãi đi ra ngoài. Lần đầu tiên cậu uống nhiều rượu như vậy, nghe người ta nói một say giải thiên sầu, cậu không biết mình say hay không say, chỉ biết đầu sắp đau nổ tung, nên xuất hiện, không nên xuất hiện, giống như thủy triều điên cuồng tràn vào, ở trong đầu quấy nhiễu một đoàn.

Lục Thanh Thanh say hơn cậu, đứng cũng không đứng được, nữ nhân viên của hai tổ tiết mục đỡ cô ta đứng ở ven đường, thế nào cũng không có cách nào hỏi ra địa chỉ nhà. Đạo diễn bất đắc dĩ, bảo các cô đưa cô ta đến khách sạn ở một đêm, Lục Thanh Thanh lại nằm trên mặt đất sống chết không chịu đi, thấy Kỷ Chi Nam đi ra liền nhào lên trên, miệng lẩm bẩm "Anh ba là của tôi". Toàn bộ nhân viên tổ tiết mục đều chưa từng thấy qua danh môn khuê tú phát nộ khi say rượu, xem náo nhiệt đồng thời đều mang theo vẻ mặt khinh bỉ.

Tịch Tịch còn chưa đi, khó xử nói với Kỷ Chi Nam: "Cậu xem có thể liên lạc được với người nhà của cô ta không? Thật không an toàn khi ném một cô gái xuống đường vào ban đêm. "

Bên ngoài gió lạnh thổi qua, thần trí mờ mịt của Kỷ Chi Nam khôi phục một chút thanh tỉnh, cậu lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, đầu kia rất nhanh liền bắt máy.

Hai mắt Kỷ Chi Nam híp lại, ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, lạnh lùng nói: "Vọng Giang Lâu, đến đón em gái tốt của anh. "

Tần Ngụy Vũ chưa đầy nửa tiếng đã đến, xuống xe liền dẫn tài xế đi nhanh về phía khách sạn.

Lúc này khách sạn đã đóng cửa, trước cửa hàng có một khoảng đất trống rất lớn, tìm mấy vòng không thấy bóng người, Tần Ngụy Vũ vừa nhìn quanh bốn phía gọi điện thoại cho Kỷ Chi Nam, sau đó theo tiếng chó sủa, tìm được hai người trốn trong góc.

Lục Thanh Thanh khóc mệt rồi, ngồi ở góc tường nghẹn ào nói nhảm, trên người khoác áo lông vũ không biết cùa ai. Kỷ Chi Nam thì tựa vào tường, hai tay cắm vào tay áo khoác, cúi đầu vùi mặt vào trong cổ áo đứng lên, nương theo một chút ánh đèn đường trước mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc che nửa khuôn mặt của cậu cùng chóp mũi đỏ bừng lộ ra bên ngoài.

Tần Ngụy Vũ chỉ huy tài xế đưa Lục Thanh Thanh lên xe, mình đi đến trước mặt Kỷ Chi Nam không nhúc nhích, cởϊ áσ khoác trên người khoác lên người cậu.

Y phục của hắn lớn hơn Kỷ Chi Nam một hai thước, Kỷ Chi Nam bị áo khoác tối màu quấn lấy như đứa nhỏ trộm mặc quần áo người lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nâng lên, ánh sáng tan rã trong mắt chậm rãi tụ lại, bỗng nhiên nhếch miệng kéo ra một nụ cười không lên tiếng.

Tần Ngụy Vũ ngẩn ra, đây là lần đầu tiên trong đời Kỷ Chi Nam cười với hắn.

Tiếp theo liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cậu, Tần Ngụy Vũ khẽ nhíu mày: "Uống nhiều rượu như vậy? "

Kỷ Chi Nam lại nhìn hắn trong chốc lát, nụ cười dần dần rút đi, sau đó như giận dỗi quay mặt đi.

Tần Ngụy Vũ chỉ cho rằng cậu uống say mơ hồ, cách quần áo sờ đến tay cậu: "Đi thôi. "

Kỷ Chi Nam không chịu nhúc nhích, giống như bị dính vào tường ngoan cố chống cự, không chút mơ hồ hất tay Tần Ngụy Vũ ra.

"Làm sao vậy?" Tần Ngụy Vũ chưa từng thấy qua Kỷ Chi Nam có một mặt trẻ con như vậy, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào. Hắn kiên nhẫn nói, "Ngoan, lên xe trước, bên ngoài lạnh. "

Kỷ Chi Nam lắc đầu, miệng nói một câu gì đó, Tần Ngụy Vũ không nghe rõ.

Hắn đến gần hơn: "Em đang nói gì?" "

"Lừa đảo, lừa đảo..." Kỷ Chi Nam vùi đầu lẩm bẩm.

"Ai là lừa đảo?" Tần Ngụy Vũ nhịn không được hỏi.

Kỷ Chi Nam ngẩng đầu, nhướng cổ gào thét với hắn: "Anh, kẻ lừa đảo! "

Tần Ngụy Vũ lại choáng lên, còn không nghĩ tới nên đáp lại như thế nào, liền nhìn thấy hốc mắt Kỷ Chi Nam giống như rơi vào cát chợt phiếm hồng, ánh mắt trong trẻo vẫn không chớp nhìn hắn.

"Không phải là muốn nhìn tôi khóc sao?" Kỷ Chi Nam bướng bỉnh ngẩng đầu, "Anh nhìn xem a. "

Hô hấp dồn dập, mang theo mùi rượu xoay quanh bốn phía, kèm theo thanh âm khàn khàn có chút khóc lóc, làm cho trái tim Tần Ngụy Vũ hung hăng co rụt lại.