Chương 21 (chưa beta)

Edit: Lùn

Lúc Kỷ Chi Nam tỉnh lại, trời đã sáng.

Bỏ qua không nói đến cảm giác đau đầu, chất lượng giấc ngủ tối hôm qua không tệ, một đêm không tỉnh, thế cho nên cậu ngủ rất say, sau khi ngồi dậy mờ mịt nhìn xung quanh vài phút, thẳng đến khi xuống giường mở rèm cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài cùng con đường quen thuộc, mới ý thức được mình hiện tại đang ở đâu.

Phản ứng đầu tiên là cúi đầu nhìn lên người, lúc này cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng bông màu hạnh nhân, chất liệu tốt, mềm mại thoải mái. Trong đầu cậu ong ong một tiếng nổ tung, tìm một vòng trong phòng cũng không tìm được quần áo của mình, ngoại trừ qυầи ɭóŧ mặc trong cùng, còn có điện thoại di động đặt bên gối, những thứ khác đều không thấy đâu.

Cầm lấy điện thoại di động trong túi, mở cửa bất thình lình đυ.ng phải Tần Ngụy Vũ đang định tiến vào.

"Tỉnh rồi sao? Còn khó chịu sao?" Hắn hỏi.

Kỷ Chi Nam không biết câu quan tâm này của hắn là đùa hay là trào phúng, theo bản năng lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với hắn: "Quần áo của tôi đâu? "

Tần Ngụy Vũ nói: "Mang đi giặt rồi." "

"Ai bảo anh giặt?"

"Bẩn rồi."

Thái dương Kỷ Chi Nam đột nhiên nhảy dựng lên, nghẹn nửa ngày mới hỏi: "Vì sao lại đưa tôi tới đây? "

Lúc này cậu đang đứng trong phòng ngủ chính lầu hai của ngôi nhà mới, là căn phòng lớn nhất trong căn nhà, phía nam đối diện mặt trời, ánh sáng cực tốt, kiếp trước cậu ở chỗ này gần hai năm, ngoại trừ quay phim ra, những đêm còn lại cơ hồ đều ở chỗ này.

Căn phòng lớn mà trống rỗng, hành lang yên tĩnh, tất cả mọi thứ trong tầm mắt đều quen thuộc đến mức khiến người ta sợ hãi, cho dù là ban ngày, cũng có một cỗ lạnh thấm vào trong da, tràn vào máu.

"Chỗ ở của em thay khóa, không mở được." Tần Ngụy Vũ trình bày.

Kỷ Chi Nam: "Chìa khóa nằm trong túi áo khoác. "

Tần Ngụy Vũ nói đương nhiên: "Tôi không biết. "

Kỷ Chi Nam không nói gì. Tối hôm qua uống rượu rất nhiều, lúc đầu không cảm thấy, sau đó không biết từ lúc nào cậu đã say đến thần trí không rõ, chỉ nhớ gọi điện thoại cho Tần Ngụy Vũ, sau đó cùng Lục Thanh Thanh di chuyển đến góc chờ, ngay cả Chu Như và Lily lúc nào đi cũng hoàn toàn không có ấn tượng.

Cậu không tin mình có thể ở dưới tình huống đó có thể một mình thay quần áo chỉnh tề, vả lại mặc kệ là ai thay cho cậu, cậu cũng không tin quần áo nếu đã lấy đi giặt, lại không có ai sờ được chìa khóa kia.

Chân tướng chỉ có một, Tần Ngụy Vũ rõ ràng không đưa cậu về nhà trọ.

Nhưng mà người say rượu chính là cậu, người gọi điện thoại cho người ta cũng là câut, Tần Ngụy Vũ không ném câut ở trên đường tự sinh tự diệt đã thập phần nhân đạo rồi. Kỷ Chi Nam tự biết mình đuối lý, cắn răng một lúc lâu, hỏi: "Quần áo ở đâu? "

"Quần áo còn chưa khô, ăn cơm trước đi, dì làm cho em dĩa sườn chua ngọt..."

Trong đầu Kỷ Chi Nam chỉ có một ý nghĩ, chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này. Lời còn chưa nghe xong, liền lướt qua Tần Ngụy Vũ trực tiếp đi về phía sân thượng lầu hai.

Bàn phơi nắng được bao quanh bởi một nửa, bên trong là ban công nhỏ kiểu phòng hoa thủy tinh. Hôm nay lại là một ngày tốt lành, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề phơi quần áo trên ban công, hẳn là dì trong miệng Tần Ngụy Vũ, không giống với người đời trước.

Kỷ Chi Nam nhìn thấy áo sơ mi và quần của mình đã phơi lên trên, áo len đang được trải phẳng trên tay dì đặt trên móc treo quần áo chuyên dụng. Cậu vội vàng, nhảy thẳng lên và kéo hai cái áo treo trên đó xuống, và sau đó lấy áo len.

"Kỷ tiên sinh, quần áo vừa phơi, còn chưa khô đâu." Dì nhắc nhở.

Kỷ Chi Nam không rảnh để ý bà làm sao biết họ Kỷ của mình, cầm chiếc áo len ướt sũng trong tay, hỏi: "Áo khoác của tôi đâu? "

Dì trả lời: "Buổi sáng để cho tiệm giặt khô lấy đi, nhà không thể giặt áo khoác lông nặng." "

Kỷ Chi Nam nhận được câu trả lời, cầm quần áo rời đi, từ ban công đi ra rẽ trái đi vào phòng vệ sinh tầng hai, đi vào liền đóng cửa lại, rắc rắc một tiếng khóa trái, nhốt Tần Ngụy Vũ vừa đi theo ở bên ngoài.

Trong phòng vệ sinh âm u lạnh lẽo, Kỷ Chi Nam cởϊ áσ ngủ trên người ra, quần vừa giặt qua mặc dù không nhỏ giọt như áo len, nhưng vẫn không có cách nào thuận lợi mặc lên, bên trong ống quần lạnh lẽo, bắp chân dưới ma sát đều đông lạnh, vẫn không mặc được.

Áo sơ mi cũng vậy, áo len càng thê thảm không đành lòng, mặc như vậy sẽ không chỉ bị người ta coi là bệnh thần kinh, có thể còn có thể ở trong gió lạnh đông thành một cây gậy băng.

Hy vọng muốn thay quần áo nhanh chóng đi của Kỷ Chi Nam đã tan biến.

Tần Ngụy Vũ gõ cửa ở bên ngoài: "Quần áo phơi nắng một lát đi, ra ngoài ăn cơm trước. "

Kỷ Chi Nam ngốc việc nhà, nhưng chuyện dùng máy giặt vắt nước vẫn đã làm, cậu biết thời tiết hiện tại, cho dù là quần áo đã vắt nước, không đến hai ba tiếng đồng hồ cũng không khô được.

Trải qua một phen vận động vừa rồi, cậu mệt đến một tia khí lực cũng không có, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lily, bảo cô mua một bộ quần áo vừa vặn đưa đến địa chỉ này, sau đó ngồi trên nắp bồn cầu một lát, mới mở cửa đi ra ngoài.

Tần Ngụy Vũ còn ở cửa, thấy cậu mặc đồ ngủ thật tốt, biểu tình hòa hoãn không ít, an ủi nói: "Ăn cơm trước đi, ăn xong có lẽ sẽ khô. "

Từ trong miệng Tần tổng nghe được hai chữ "có lẽ", đủ để thấy suy đoán này có bao nhiêu không đáng tin cậy.

"Tôi không đói." Kỷ Chi Nam không muốn nói chuyện cùng hắn, ôm quần áo trở về phòng, bắt đầu gấp chăn. Cậu vừa gấp vừa quan sát, trên giường chỉ có một cái gối đầu, cũng không có dấu vết có người khác nằm qua, tối hôm qua lên cái giường này hẳn là chỉ có một mình cậu.

Tần Ngụy Vũ lại đi theo, đứng ở cửa nói: "Để đi, lát nữa để dì thu dọn. "

Kỷ Chi Nam tiếp tục động tác trên tay, gấp chăn thành hình vuông: "Ngài bận của ngài, tôi sẽ không quấy rầy ở chỗ này quá lâu, trợ lý của tôi lập tức đưa quần áo tới đây. "

Tần Ngụy Vũ sửng sốt một lát, nói: "Cái này không gọi là quấy rầy, đây cũng là nhà của em. "

Kỷ Chi Nam cười sau lưng với hắn: "Thật ngại quá, tôi chỉ coi nơi này là phòng khách, mỗi tháng ở lại ba ngày là nhiệm vụ phải hoàn thành. " Lấy tay lau nếp gấp cuối cùng trên mặt sau, đứng thẳng người, "Tối hôm qua tính một lần, tháng này còn có hai đêm chỉ tiêu. "

Tần Ngụy Vũ trên mặt biểu tình không thay đổi, nhưng Kỷ Chi Nam tùy ý có thể nhận ra hắn không vui.

Kỷ Chi Nam rất khó hiểu, loại tình huống này hắn nên cao hứng mới đúng, kiếp trước rõ ràng tránh mình không kịp, đời này mình tránh hắn trước, chuyện kết hôn cũng đã như hắn mong muốn, mục đích của hắn sắp đạt được, theo lý thuyết hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức tiếp tục trên người mình.

Kỷ Chi Nam đang suy nghĩ, Tần Ngụy Vũ cũng đang quan sát hành động lời nói của cậu. Kỷ Chi Nam bây giờ hoàn toàn bất đồng với người hắn quen biết trước kia, hắn chưa bao giờ biết tiểu gia hỏa này còn có một mặt như thế, giống như dựng thẳng gai cả người, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không chịu rơi vào thế hạ phong.

Ngoại trừ khi say rượu.

Nhớ tới đêm qua Kỷ Chi Nam ngoài miệng nói để cho mình nhìn cậu khóc, lại gắt gao cắn môi không để nước mắt chảy xuống, chật vật đến mức phảng phất như không gì không tồi, lại yếu ớt tựa như không chịu nổi một kích, hai loại trạng thái mâu thuẫn lẫn nhau hỗn tạp ở trên người một người, làm cho tâm hắn cũng mơ hồ đau theo.

Hắn chưa bao giờ cúi đầu với người khác, cho dù ở cùng một chỗ với mẹ mấy năm khó khăn nhất, hắn cũng không thấp giọng hướng ai đòi cái gì, nhưng đối mặt với Kỷ Chi Nam như vậy, hắn chỉ có thể phá vỡ điểm mấu chốt của mình, thật cẩn thận tìm hiểu, ý muốn đem trái tim ấm áp của cậu trở về.

Tần Ngụy Vũ chậm rãi mở miệng: "Đây là phòng của em, em xem có chỗ nào cần mua thêm hoặc thay đổi hay không. Hôm nay tôi cùng em trở về mang chút quần áo tới đây, về sau tùy thời có thể tới ở. "

"Tần tiên sinh, có phải ngài hiểu lầm cái gì không?" Tần Ngụy Vũ vừa dứt lời, Kỷ Chi Nam liền tiếp lời, "Ngài sẽ không thật sự cho rằng tôi thích ngài chứ? "

Tần Ngụy Vũ nhìn cậu, muốn nhìn ra dấu vết nói dối trong mắt cậu.

Chưa đợi hắn nhìn ra manh mối, Kỷ Chi Nam liền xoay người lấy quần áo ướt tiện tay ném lên bàn, chỉ để lại một cái ót cho hắn, vừa gấp vừa nói: "Nếu như trước đó cho ngài tín hiệu hiểu lầm như vậy, vậy tôi ở chỗ này nói xin lỗi ngài. "

"Hiểu lầm?" Tần Ngụy Vũ lặp đi lặp lại.

Kỷ Chi Nam suy nghĩ một chút: "Nếu như không có thì tốt nhất. Cái gọi là hình thức lý tưởng trong chương trình, tôi chỉ đơn giản là nói, anh không nên tin. "

Tần Ngụy Vũ không nói rõ tâm tình hiện tại, giống như vô luận hắn nói cái gì làm cái gì, Kỷ Chi Nam đều sẽ đi phỏng đoán hàm nghĩa sau lưng. Nhưng đây là nghiệt kiếp trước hắn làm ra, nói là tự nếm quả ác cũng không quá đáng.

"Vậy hình thức lý tưởng thực sự của e. là gì?"

Quần áo trong tay Kỷ Chi Nam xếp chồng lên nhau lộn xộn, đã xoắn thành một đoàn. Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Ngụy Vũ, ánh mắt Tần Ngụy Vũ tựa hồ vẫn không dời đi, bình tĩnh chăm chú nhìn cậu.

Kỷ Chi Nam bị hắn nhìn đến hoảng, nói qua loa: "Không có hình thức lý tưởng gì, đều là công ty giúp tôi biên soạn. "

"Vậy tôi đổi cách nói khác." Tần Ngụy Vũ nói, "Em không thích tôi chỗ nào, tôi có thể sửa. "

Động tác trên tay Kỷ Chi Nam dừng lại, nhịp tim nhất thời thất thường, tim đập nhanh một trận. Cảm giác này giống như lúc mới quen Tần Ngụy Vũ, bởi vì không biết phía trước chờ cậu là phúc hay họa mà thấp thỏm bất an, nhưng vẫn sẽ giống như bị mê hoặc từng bước đi về phía trước, sẵn sàng đi vào lưới dệt của mình.

"Chỗ nào cũng không thích." Kỷ Chi Nam trầm giọng nói, giống như đang nói cho mình nghe, "Đừng uổng phí khí lực. "

Tần Ngụy Vũ lại muốn nói cái gì, chuông cửa dưới lầu vang lên.

Cánh cửa vừa mở ra liền nghe Lily ở phía dưới hô to gọi nhỏ: "Kỷ lão sư, anh có khỏe không?Anh đang ở đâu? Tôi đến để cứu anh!"

Kỷ Chi Nam mặt đầy hắc tuyến đi xuống. Vừa rồi trong điện thoại, cậu chỉ bảo nàng mang quần áo đến đây, không biết nha đầu này trên đường bổ não cái gì.

Lily sau khi nhìn thấy Tần Ngụy Vũ đi theo phía sau Kỷ Chi Nam, lập tức từ căm phẫn đổi thành một bộ biểu tình "Tôi mất trí nhớ cái gì tôi cũng không biết", nhìn trái nhìn phải khắp nơi nhìn xung quanh: "Oa nơi này thật xinh đẹp..."

Kỷ Chi Nam cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh, nhanh chóng thay xong, bỏ quần áo ướt vào túi mua sắm rỗng, sau đó đi ra ngoài kéo Lily cùng đi.

Dì từ trên lầu đi xuống: "Kỷ tiên sinh không ăn cơm rồi lại đi sao? Tần tiên sinh nói ngài thích ăn sườn xào chua ngọt, sườn heo đã ướp xong, còn nửa tiếng nữa là có thể ăn. "

Kỷ Chi Nam: "Không được, vất vả ngài. "

Đi đến cửa đột nhiên nghĩ đến chiếc áo khoác bị giặt của mình, bất đắc dĩ quay lại mặt đối mặt với một người nào đó hôm nay từ khi tỉnh lại vẫn đi theo sau mông cậu: "Có thể đưa địa chỉ tiệm giặt ủi và chứng từ cho tôi không? Quần áo tôi sẽ lấy tự lấy, và cảm ơn anh ngày hôm qua. "

Có lẽ là ở trước mặt hai người không quen biết, không kéo mặt xuống, Tần Ngụy Vũ do dự trong chốc lát, đem chứng từ cùng một cái chìa khóa lấy ra giao cho cậu.

Đi tới trên xe, Kỷ Chi Nam mới thả lỏng, xoa xoa đầu say rượu.

Trên đường Lily thỉnh thoảng lén đánh giá cậu từ gương chiếu hậu, động tác lớn đến mức Kỷ Chi Nam không thể bỏ qua.

"Có cái gì muốn hỏi, hỏi đi."

Lily hai tay vịn vô lăng, giả vờ ngồi thẳng người: "Không có, không có gì để hỏi." "

"Vậy tôi ngủ." Kỷ Chi Nam đặt mũ của quần áo mới lên mặt.

"Chờ một chút." Lily nóng nảy, oán niệm nói, "Không phải anh không cho tôi quan tâm chuyện riêng của anh sao, hiện tại lại để cho tôi hỏi, vậy rốt cuộc là hỏi hay không hỏi a? "

Kỷ Chi Nam chỉ lộ miệng ở bên ngoài, giọng rầu rĩ giống như đang niệm kinh: "Không phải như cô nghĩ, hôm qua uống say, anh ta thu nhận tôi một đêm mà thôi. "

"Không có gì xảy ra?"

"Ừm."

"Vậy thì tốt rồi." Lily đưa ra một bàn tay vỗ ngực, "Ngày hôm qua thấy trạng thái tinh thần của anh không tệ, còn tưởng rằng anh thật sự không say, chỉ nghe lời anh đi trước, không nghĩ tới anh sẽ bị anh ta nhặt về nhà. "

Kỷ Chi Nam thở dài, cậu thật sự không nhớ nổi một chút.

"Bất quá, " Lily chuyển đề tài, "Nhà các anh... À không nhà Tần tiên sinh, thật sự rất đẹp, giống như ảnh chụp gửi cho anh, lần đầu tiên tôi nhìn còn tưởng là làm từ bản đồ."

Kỷ Chi Nam không lên tiếng, lần trước tới đi lui vội vàng, lần này luống cuống tay chân, cũng không để ý nhìn xem bên trong trông như thế nào.

"Cây đàn piano trong phòng khách là mua cho anh?" Lily hỏi.

Kỷ Chi Nam sửng sốt: "Không biết. "

"Trước kia anh không phải nói sau này có nhà riêng muốn mua một cây đàn piano hình tam giác đặt ở bên trong sao?"

Cậu đã từng nói điều này trong một chương trình. Từ nhỏ cậu nghe nhạc đàn dương cầm lớn lên, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ ghen tị với đàn dương cầm lấy đi hơn một nửa sự chú ý của đối với mình, nhưng trong lòng vẫn có lưu luyến đặc thù đối với nhạc cụ này, luôn cảm thấy nơi có đàn dương cầm thì có mẹ.

Lúc trước lên chương trình nhìn thấy đàn dương cầm liền tùy tiện nói một câu, ngay cả fan của cậu cũng không để ở trong lòng, nếu như nói Tần Ngụy Vũ là bởi vì cái này mới bày một cây đàn dương cầm tam giác chiếm chỗ ở nhà, không khỏi quá vớ vẩn.

Kỷ Chi Nam vừa muốn phản bác suy đoán của Lily, ma xui quỷ khiến nghĩ đến câu nói "Nhìn một chút, được không", lại nghĩ tới câu "Em không thích tôi ở đâu, tôi có thể sửa", càng suy nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Chẳng lẽ là đêm qua sau khi say đến vô ý thức, nói cái gì không nên nói?

Kỷ Chi Nam lấy điện thoại di động ra, mở màn hình lại tắt, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhắn tin hỏi Tần Ngụy Vũ.

Trong lòng cậu đau đớn hạ quyết tâm, sau này sẽ không bao giờ uống rượu nữa.