Chương 32 (chưa beta)

Edit: Lùn

Lúc rửa mặt đặt điện thoại di động trước gương, vừa rửa mặt đánh răng vừa xem video mừng sinh nhật, thuận tiện có tin tức gửi vào liền liếc mắt một cái.

Hai anh trai hời của cậu đều gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cậu, tuy rằng không để ý lắm, nhưng có người ồn ào muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, cư nhiên ngay cả tin nhắn qua loa cũng không gửi tới?

Kỷ Chi Nam cảm thấy không khoa học, hơn nữa thần kinh mẫn cảm, lúc mới ra mắt từng diễn qua mấy bộ phim não tàn vô logic, nội dung kịch bản rõ ràng, bổ não ra vài cốt truyện, tự làm mình sợ tới mức sặc.

Thay quần áo xong chuẩn bị xuống lầu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấp thỏm bất an, mở WeChat nhập hai chữ "có đó không" trong hộp thoại trò chuyện với QY, ngón cái treo trên phím gửi, chậm chạp không xuống tay được.

Xóa bỏ, thay đổi biểu tình mỉm cười, vừa định ấn gửi, Lily gọi điện thoại tới.

"Thọ rinh công Kỷ lão sư ngài còn chưa xuống sao? Trợ lý nhỏ tội nghiệp đã chờ đợi 20 phút trong gió lạnh. "

Kỷ Chi Nam đáp vội tới, một mặt mặc áo khoác đi ra ngoài, một mặt mở cửa.

Có một nam nhân ở cửa.

Kỷ Chi Nam vừa ngẩng đầu lên khỏi điện thoại di động, bất thình lình bị cái đầu cao lớn phía trước dọa lui hai bước.

"Chúc... Chúc mừng sinh nhật. "

Tần Ngụy Vũ thở hổn hển, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, tóc bình thường luôn chải tỉ mỉ cũng có chút lộn xộn, vài sợi tóc đen dính lên thái dương, đầy mồ hôi.

Kỷ Chi Nam há miệng, kinh ngạc đến nói không nên lời.

Anh chàng này có nhảy ra từ một bộ phim thần tượng não tàn không?

Tần Ngụy Vũ cho rằng cậu vì mình đến trễ nên mất hứng, chủ động giải thích: "Xin lỗi, vốn nên đến tối hôm qua, máy bay đi công tác về nước trễ, không bắt được chuyến bay nội địa, chuyển sang tàu cao tốc. "

Trách không được một bộ dáng phong trần mệt mỏi.

Kỷ Chi Nam còn đang ở trong dư vị khϊếp sợ không giảm, sờ sờ mũi xấu hổ nói: "Ừm. "

Trên mặt cậu cường giả bình tĩnh, trên thực tế nội tâm đã lật sông đảo biển. Loại Surprise này trước kia chỉ có cậu mới làm a, Tần Ngụy Vũ đây học được từ chỗ nào?

Tần Ngụy Vũ không biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Hắn đến tổ chức sinh nhật cho người ta, một lòng chỉ muốn cho tiểu tử kia vui vẻ, cố gắng bình phục hô hấp hỗn loạn, sau đó lấy ra đồ giấu ở phía sau.

Sắc mặt Kỷ Chi Nam có chút phức tạp sau khi nhìn thấy thứ trên tay hắn.

Một con búp bê Hello Kitty mặc một chiếc váy hoa đầy dâu tây với một chiếc nơ ren đỏ lớn trên tai. Có thể nói là trái tim thiếu nữ bùng nổ, nếu Lily ở chỗ này nhất định sẽ ôm nó chạy như điên.

Kỷ Chi Nam chỉ vào con búp bê: "Cái này... Đưa nó cho tôi? "

Tần Ngụy Vũ gật đầu.

Kỷ Chi Nam hoàn toàn không thể tưởng tượng Tần Ngụy Vũ ôm thứ này một đường tàu cao tốc tới như thế nào.

Cậu do dự trong chốc lát, vẫn nhận lấy, gấu bông nhỏ nhắn vừa vặn ôm đầy lòng.

Có lẽ là quá xấu hổ, trên mặt Kỷ Chi Nam nóng lên, mắt thấy sắp đỏ như dâu tây trên búp bê, Tần Ngụy Vũ muốn chụp lại bộ dáng đáng yêu này của cậu. Nhưng hắn không dám lấy điện thoại ra.

"Tôi phải đi làm, anh tìm một phòng nghỉ ngơi đi." Kỷ Chi Nam nói sang chuyện khác.

Tần Ngụy Vũ nói: "Khách sạn đã đầy, có thể mượn phòng của em nghỉ ngơi một chút không? "

"Hả? ...... Ồ, được rồi. "Kỷ Chi Nam sững sờ dẫn Tần Ngụy Vũ vào phòng, chỉ cho hắn vị trí phòng vệ sinh, "Đồ ở đây anh tùy tiện dùng, nếu muốn khử trùng khăn mặt, gọi điện thoại cho quầy lễ tân. "

Lấy ra một danh sách ăn uống cho hắn: "Muốn ăn có thể gọi điện thoại này, hương vị nhà của họ ngon." "

Tần Ngụy Vũ nhất nhất đáp, sau đó đi theo phía sau Kỷ Chi Nam đưa cậu đến cửa thang máy.

"Kết thúc công việc về sớm một chút." Hắn nói.

"Ừ, ừ." Kỷ Chi Nam đứng trong thang máy gật đầu đáp ứng.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại trước mặt, cho đến khi không nhìn thấy khuôn mặt kia, thần trí của Kỷ Chi Nam mới khôi phục một chút thanh tỉnh.

Cậu đi đến xe đưa đón, Lily đón, hét lên: "Chúa ơi, đáng yêu quá!" "

Lúc này Kỷ Chi Nam mới phát hiện mình ngốc nghếch ôm búp bê Hello Kitty kia xuống.

Dứt khoát ném nó cho Lily, Lily thích vô cùng, trong xe chụp vài tấm ảnh, váy của Kitty đều được vén lên xem nhiều lần.

"0318...... Kỷ lão sư, đây không phải là sinh nhật của cậu sao? "

Kỷ Chi Nam không yên lòng liếc mắt một cái.

Lily lấy điện thoại di động ra kiểm tra: "Không đúng, đây vẫn là một phiên bản giới hạn, số ngẫu nhiên phát hành, có thể lấy được số này không dễ dàng a. " Lily quay lại hỏi Kỷ Chi Nam, "Là fan nào tặng? Tôi không thấy ai đáng ngờ ở tầng dưới. "

Kỷ Chi Nam nghe nửa đoạn đầu của cô nói, liền ngồi thẳng người, đoạt lại con búp bê, nhìn bốn con số 0318 thêu trên đôi giày da màu đỏ của Kitty, tâm tình phức tạp.

Tại sao một hai người đều nghĩ rằng tôi thích con mèo trắng này?

Có nên đăng weibo thanh minh một chút không?

Lily tiến lại gần xem: "Lại là fan nam lần trước gửi đồ cho cậu? Người ta nói rằng người đó trông rất đẹp trai? "

Động tĩnh bên người hâm mộ đều không thể gạt được tin đồn tinh này của cô.

Kỷ Chi Nam liếc xéo cô: "Không biết, nếu không đăng weibo tìm anh ta, giới thiệu cho cô? "

Lily cười hắc hắc xua tay: "Không được, fan nam của cậu có thể không thích nữ nhân. "

Kỷ Chi Nam: "..."

Cả ngày quay phim không yên lòng.

May mắn hôm nay Thẩm Ngạn An không có phân cảnh quan trọng, phần lớn là đóng vai bối cảnh trên triều đình, chỉ có vài câu thoại lẻ tẻ.

Kỷ Chi Nam đứng trong đám người, suy nghĩ không tự chủ được liền bay về phía người đang ở trong phòng mình —— tên kia ăn cơm chưa? Anh ta có ra ngoài không? Anh ta sẽ không bị phát hiện chứ?

Cậu bắt đầu hối hận vì đã an trí Tần Ngụy Vũ ở trong phòng mình, nhưng người ta từ xa chạy tới tổ chức sinh nhật cho cậu, cũng không thể đem người bỏ ngoài đường.

Cảm giác này quá giống kim ốc tàng kiều, làm cho Kỷ Chi Nam không hiểu sao xấu hổ, so với ôm Hello Kitty còn xấu hổ hơn.

Buổi trưa đạo diễn đặc biệt đến nhắc nhở cậu buổi tối có bữa tiệc, Kỷ Chi Nam miên man suy nghĩ cả buổi sáng, sớm đem chuyện này ném ra sau đầu, lập tức tìm cớ nói tất cả mọi người đều mệt, nếu không thì thôi. Đạo diễn nói bánh ngọt đã đặt xong, cậu chỉ cần tham dự là được, Kỷ Chi Nam từ chối không được, đành phải đáp ứng.

Quay đầu lại liền ngồi xổm trong góc nhắn tin cho Tần Ngụy Vũ: "Buổi tối có tiệc, tự mình ăn cơm đừng chờ tôi]

Tần Ngụy Vũ trả lời rất nhanh: [Tiệc?]

Kỷ Chi Nam: [Đoàn làm phim muốn chúc sinh nhật tôi, hôm qua đã hẹn xong, tôi quên mất.]

Cậu có chút chột dạ, cho rằng Tần Ngụy Vũ sẽ mất hứng, nói không chừng sẽ trực tiếp hất mặt rời đi, dù sao cũng là cậu cho người ta leo cây. Ai ngờ Tần Ngụy Vũ nhanh chóng trả lời: [Được, chú ý an toàn]

Kỷ Chi Nam mê mang, tên này còn có một mặt hiểu lòng người như thế?

Buổi tối tụ hội nói là tùy tiện làm, chờ Kỷ Chi Nam đến hiện trường, mới biết được đoàn làm phim kỳ thật tốn không ít tâm tư chuẩn bị. Trên tường trong phòng lớn dùng bóng bay màu sắc đánh vần ra hai con số "22" cực lớn, bánh ngọt đẩy ra là ba tầng, không chỉ đủ ăn, mà còn đủ chơi.

Kỷ Chi Nam bị bôi kem, lại bị lôi kéo uống mấy ly rượu vang đỏ, cả người choáng váng đầu óc. Cũng may mọi người trong đoàn làm phim đều biết tửu lượng của cậu không thắng nổi, đồng ý cho cậu đổi rượu trắng thành rượu vang đỏ, bằng không lúc này nói không chừng đã nằm sấp dưới gầm bàn.

Lily tận tâm ở bên cạnh ngăn rượu cho cậu: "Kỷ lão sư không thể uống... Thực sự không thể uống ... Để tôi giúp cậu ấy uống... Hãy đến và uống một ly khác! "

Kỷ Chi Nam ngồi bên cạnh lắc đầu lắc đầu, phỏng đoán yêu cầu đầu tiên của công ty khi tuyển dụng trợ lý là "Ngàn chén không say".

Từ ngày khai máy đến bây giờ, đoàn làm phim cũng chưa từng náo nhiệt như vậy, cho dù là nhân viên công tác hay diễn viên, đều nghẹn đủ sức muốn tối nay chơi đủ vốn, trong phòng ăn cơm thì ít, cướp mic hát, chèo quyền đoán rượu, quần ma loạn vũ ngược lại tranh nhau vui vẻ.

Kỷ Chi Nam vừa mới đấm Quách Hạo muốn uống thêm một vòng nữa với cậu, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt tiêu tan mùi rượu, chuẩn bị trở về phòng riêng chào hỏi mọi người đi trước một bước, vừa đi tới cửa, điện thoại di động trong túi liền vang lên.

"Alo..." Bởi vì không có mấy người biết số điện thoại của cậu, Kỷ Chi Nam nghe điện thoại chưa từng có thói quen nhìn tên hiển thị.

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ổn của Tần Ngụy Vũ: "Bên em kết thúc chưa? "

Kỷ Chi Nam nhìn vào bên trong, tất cả mọi người còn đang hưng phấn, hoàn toàn không có ý chấm dứt. Cậu quay lại dựa vào cửa: "Chưa đâu. "

Tần Ngụy Vũ từ giọng điệu lười biếng của cậu nghe ra say rượu, nói: "Ở đó đừng nhúc nhích, tôi đi đón em. "

Kỷ Chi Nam nhéo nhéo mi tâm: "Không cần, tôi không say. Nơi này đông người, anh đừng tới đây, tôi đi nói với bọn họ một tiếng liền trở về trước. "

Tần Ngụy Vũ nghe cậu nói chuyện rõ ràng, còn chưa say đến mất đi thần trí, nói: "Được, chú ý an toàn, có việc gọi điện thoại cho tôi. "

Kỷ Chi Nam nghĩ thầm có thể có chuyện gì.

Cúp điện thoại đi vào phòng riêng, ngồi trở lại vị trí ban đầu, định uống một ngụm nước rồi rời đi.

Cậu tìm một vòng không tìm được cái ly mình vừa dùng, đang muốn lấy một cái nữa, Ninh Lan chen ra khỏi đám người, cầm ly đi về phía cậu: " Kỷ lão sư, cho. "

Một ly nước cam đầy. Trong miệng Kỷ Chi Nam tràn đầy mùi rượu, đang cần nước trái cây làm sạch miệng, nhận lấy liền uống một ngụm lớn.

Ninh Lan híp mắt cười: "Sinh nhật này có vui không? "

Kỷ Chi Nam ngẩng đầu suy tư một lát, chậm rãi gật đầu.

Kiếp trước từ sau khi mẹ rời đi, cậu không tở chức sinh nhật nữa, trong nhà không ai nhớ đến, sau khi kết hôn càng không có ai nhớ đến.

Lại nói, sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn ở kiếp trước như thế nào?

Bộ não uống rượu giống như bánh răng rỉ sét, chuyển động chậm chạp hơn, cậu ở trong phòng nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nhớ ra một vài mảnh vỡ lẻ tẻ.

...... Tóm lại, đó không phải là một kỷ niệm đẹp.

Kỳ thật cậu tương đối có tinh thần tiếp nhận, chuyện khổ sở trải qua rất nhiều, cậu biết là tự tìm, cũng biết tránh không thoát, liền học cách tự tiêu hóa, trong đầu giống như là lắp đặt một cái máy lọc, ném những chuyện kia vào, đợi đến khi tức cảnh sinh tình lại lấy ra, sẽ không đau như vậy.

Tiểu cường đánh không chết cũng chỉ là như thế.

Một ly nước cam thấy đáy, Ninh Lan vô cùng có mắt nhận chiếc cốc rỗng trong tay cậu: " Kỷ lão sư định đi chưa? Cùng đi đi. "

Kỷ Chi Nam gật đầu, xoa xoa thái dương đột nhiên nhảy dựng lên, cầm áo khoác đứng dậy.

Khách sạn cách đó khoảng 5 km. Trên đường, Kỷ Chi Nam cảm thấy không thích hợp lắm.

Đầu tiên là đầu óc choáng váng, tiếp theo có một luồng nhiệt lưu quỷ dị từ bụng dưới tràn lên toàn thân, ngay cả khí thở ra từ miệng mũi cũng nóng bỏng.

Lúc xuống xe, chân vừa chạm đất hai đầu gối liền nhũn ra, may mà Ninh Lan bên cạnh nhanh tay lẹ mắt giữ cậu lại, mới tránh được tình cảnh quỳ rạp xuống đất.

"Kỷ lão sư, cảm giác thế nào?"

Kỷ Chi Nam miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Không có việc gì, có thể là do uống quá nhiều. "

Ninh Lan và Lily một trái một phải đỡ cậu lên thang máy, phòng Lily ở tầng năm, hôm nay cô uống không ít, trạng thái không tốt lắm, thang máy dừng lại ở tầng năm, Kỷ Chi Nam bảo cô không cần đi lên, mau trở về nghỉ ngơi.

"Đinh ——" một tiếng, thang máy lại dừng lại, Ninh Lan đỡ cậu đi ra ngoài, chân vừa bước lên thảm mềm mại, cả người Kỷ Chi Nam cũng mềm nhũn theo.

"Cậu... cậu về trước đi, tôi sẽ tự về phòng. " Kỷ Chi Nam dùng khí lực không nhiều còn sót lại đẩy Ninh Lan.

"Không có việc gì không có việc gì, tôi đưa ngài vào."

Giọng nói của Ninh Lan chợt lúc xa lúc gần bên tai, lối đi thật dài lắc lư trước mắt, hình ảnh hư hư thực thực, tựa như ảo cảnh.

Trong lòng Kỷ Chi Nam sợ hãi, cậu hiện tại có thể xác định mình đã uống nhầm loại thuốc thôi tình nào đó, hiện tại lối thoát duy nhất chính là nhanh chóng trở lại phòng, ở bên ngoài thêm một khắc, nguy hiểm liền trở thành gấp bội.

Vô luận là ở chỗ này bị người khác chụp được, hay là truyền ra ngôn luận gì, bất luận cái gì đều đủ để hủy diệt tiền đồ của cậu.

Cánh cửa mở ra.

Kỷ Chi Nam thậm chí còn chưa kịp tự hỏi cửa mở ra như thế nào, đã bị đẩy vào trong phòng, sau đó nặng nề ngã xuống đất.

Quán tính khiến cậu nghiêng người lăn một vòng, biến thành tư thế ngửa mặt hướng lên trời, ánh mắt đã không còn cách nào tập trung, đèn trên đỉnh ở huyền quan phản chiếu trong mắt ra một mảnh mờ nhạt khiến người ta choáng váng.

Kỷ Chi Nam ngay cả khí lực nhúc nhích ngón tay cũng không có, dồn dập thở dài vài hơi. Cậu cố gắng mở to đôi mắt của mình, nhìn chằm chằm vào mái nhà trong một thời gian, và sau đó mới mở miệng của mình và mỉm cười tự giễu.

Vô luận như thế nào cậu cũng không nghĩ tới, sẽ ở giờ phút này, ở chỗ này, rơi vào tay tiểu tử Ninh Lan này.

Một số người dường như vô hại luôn luôn cho cậu một đòn chí mạng vào thời điểm quan trọng, và cậu đã sống cả đời mà không học được bài học này.