Chương 33 (chưa beta)

Edit: Lùn

Không biết uống bao nhiêu thuốc, Kỷ Chi Nam chỉ cảm thấy toàn thân sắp bị thiêu đốt, dính trên mặt đất không dậy nổi, nhịp tim đập nhanh vang vào trong màng nhĩ, trong lỗ tai ong ong rung động, chỉ nghe mơ hồ tiếng đối thoại trong phòng .

"Anh bắt anh ấy đến làm gì?"

"Cậu không phải thích anh ta sao?"

"Anh điên à?"

"Tôi không điên, tôi chỉ muốn giúp cậu a."

......

Sau một trận ù tai kịch liệt, sợi thần trí cuối cùng còn sót lại trong đầu cũng gần như sụp đổ, một khắc trước khi nhắm mắt lại ngất đi, Kỷ Chi Nam nghe được giọng nói nức nở của Ninh Lan: "Sao cậu lại đối với tôi... Vì sao luyến tiếc anh ta như vậy? "

Khi cậu thức dậy một lần nữa, bên ngoài vẫn còn là đêm.

Kỷ Chi Nam phỏng đoán mình hẳn là không có ngất lâu, bởi vì cảm giác khô nóng chảy xuống bụng còn rất rõ ràng, không được giải tỏa, lan tràn khắp người giống như muốn đem toàn bộ cậu nuốt chửng, cho dù cậu chỉ nhúc nhích ngón tay, cảm giác này đều đang điên cuồng gia tăng.

Hé miệng hít vào, bị nước bọt ở cổ họng làm sặc Kỷ Chi Nam cắn cổ ho khan, cảm giác đau rát khiến cậu lại đầu váng mắt hoa.

Tại thời điểm này, một bàn tay lớn nắm lấy bàn tay của cậu và đỡ cậu lên.

"Tỉnh rồi sao? Em cảm thấy thế nào? "

Là một giọng nói quen thuộc và yên tâm. Thân thể căng thẳng của Kỷ Chi Nam chợt thả lỏng, theo bản năng dựa vào người nọ.

Làn da rõ ràng nóng lên, nhưng cậu cần thứ nóng hơn tương tác với dòng nhiệt lưu trong cơ thể, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể bài trừ cỗ tà hỏa này.

Tần Ngụy Vũ để cậu cọ xát trong ngực, bàn tay ôm bả vai người nọ siết chặt.

May mắn vừa rồi lúc làm việc vô ý đứng ở cửa sổ, nhìn thấy xe của Kỷ Chi Nam từ xa chạy tới, dừng ở dưới lầu. Hắn chuẩn bị kinh hỉ cho tiểu tử kia, đứng ở cửa phòng chờ trái chờ phải chờ không thấy người trở về, mơ hồ cảm thấy không đúng, trên lầu lầu tìm một vòng, cuối cùng gõ cửa phòng Lily, mới biết được Kỷ Chi Nam và Ninh Lan cùng nhau đi thang máy lên lầu.

Cửa phòng Ninh Lan gần như bị hắn đập vỡ, vào phòng thấy Kỷ Chi Nam nằm bất tỉnh trên mặt đất, hắn vừa sợ vừa giận, cho người tới mở cửa một quyền nặng, sau đó ôm lấy người trên mặt đất rời đi.

Sau khi mang về lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, đặt người mê man lên giường, gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình ở thủ đô xa xôi, mô tả tình hình cho ông ta và tìm kiếm giải pháp.

Kỳ thật biện pháp chỉ có một, Tần Ngụy Vũ biết. Hắn cũng biết phản ứng sau khi uống loại thuốc này.

Cho nên hắn không cách nào khắc chế sợ hãi, tức giận nhanh chóng tăng lên thẳng đến đỉnh điểm, sợi dây lý trí trong đầu sắp vỡ vụn.

Kỷ Chi Nam còn đang chui vào trong ngực hắn, bàn tay mềm mại trên l*иg ngực hắn, không hề có quy tắc mà sờ loạn, tay kia thì sờ xuống, xoa nắn hạ thể rục rịch của mình.

Dưới dược lực thúc đẩy, cậu trở nên nóng nảy liều lĩnh, nút áo sơ mi của Tần Ngụy Vũ bị cậu nóng nảy kéo đứt mấy nút, đầu vừa muốn tiến lên trên, đã bị Tần Ngụy Vũ đè hai tay lại.

"Nhìn tôi này." Giọng Tần Ngụy Vũ rét run, hô hấp lại nóng.

Ánh mắt Kỷ Chi Nam dừng trên mặt hắn, cố gắng tập trung, một lúc lâu sau mới nhìn rõ trước mắt là ai, tay vừa rồi còn đang cởi nút áo hắn chuyển sang kích động đẩy hắn: "Thực xin lỗi... Xin lỗi..."

Sắc mặt Tần Ngụy Vũ càng khó coi, lại xin lỗi? Có gì phải xin lỗi?

Lửa giận trong nháy mắt thiêu đốt lêи đỉиɦ đầu, trong đầu quanh quẩn đêm tương tự trong trí nhớ, hình ảnh cơ hồ giống nhau chồng lên nhau, khiến trong mắt hắn đều là một mảnh đỏ tươi.

Tiểu gia hỏa này biết rõ thuốc lợi hại bao nhiêu, chính mình nhiều lần nhắc nhở cậu chú ý an toàn, cậu còn có thể nói chuyện với người khác?

Tựa như mình đã từng nói với cậu vậy?

Vô luận là âm sai dương sai hay là cố ý làm, suýt nữa rơi vào hiểm cảnh lại là sự thật bày ra trước mặt.

Tần Ngụy Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tiểu gia hỏa này kiếp trước tự cho mình là thông minh, đều dùng đi đâu?

Hai cổ tay Kỷ Chi Nam bị đè lại không thể nhúc nhích, tình huống đột nhiên đảo ngược, lúc này cậu lại phản ứng chậm chạp, mơ màng một hồi lâu mới run môi nói: "Buông... Buông ra. "

Dưới thân là giường, không khí trong phòng không chịu nổi lại mang theo chút kiều diễm, nhưng thân thể cậu có khó chịu hơn nữa, cũng không muốn để Tần Ngụy Vũ nhìn thấy bộ dáng thất thố của cậu lúc này.

Tần Ngụy Vũ tức giận thì tức giận, thấy Kỷ Chi Nam đỏ mặt né tránh, trong lòng lại đau. Hắn tiến về phía trước một tấc, Kỷ Chi Nam liền rụt trốn hai tấc, nghiêng sang trái một cái, Kỷ Chi Nam liền tránh sang phải, thân thể run rẩy như lá rụng trong gió, rõ ràng muốn vô cùng, còn đang dùng lý trí liều mạng kháng cự.

Tần Ngụy Vũ đợi không kịp, giữ mặt cậu, nhắm ngay hai cánh môi đỏ tươi, liền hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.

Đây là nụ hôn thực sự đầu tiên trong hai đời.

"A..." Kỷ Chi Nam chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, những thanh âm khác liền bị chặn trở về. Hương vị xa lạ lại quen thuộc lan tràn trong miệng, khí thế hung hăng ngăn chặn cậu, môi lưỡi quấn nhau, tiếng nước theo hô hấp nặng nề của hai người quanh quẩn bên tai.

Trong đầu Kỷ Chi Nam nổ tung, cảm giác này so với dược vật tạo thành thất thủ càng thêm rung động, làm cho cậu ngoại trừ bị động tiếp nhận cùng bản năng đáp lại, làm không ra bất kỳ động tác nào khác.

Không biết qua bao lâu, khoảnh khắc tách ra, Tần Ngụy Vũ còn nhẹ nhàng cắn môi dưới mềm mượt của Kỷ Chi Nam, khiến cả người cậu lại run rẩy.

Hôn xong, tư thế hai người cũng từ nghiêng người ôm ngang, biến thành một trên một dưới, một người nằm một người nằm sấp, Kỷ Chi Nam không dám nhìn người trên người, dùng bàn tay mềm nhũn đẩy l*иg ngực hắn: "Tôi... Tôi đã bị hạ thuốc mê. "

Tần Ngụy Vũ dường như không nghe thấy lời cậu nói, thoáng đứng dậy, bắt đầu cởi đai lưng của cậu.

Kỷ Chi Nam sợ hãi: "Không cần, không cần như vậy. " Hầu kết lăn lên xuống, nói ra sự khẩn trương của cậu, "Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài một chút. "

Tần Ngụy Vũ ngẩng đầu, trong mắt gợn sóng không sợ hãi, lại lộ ra mũi nhọn, khóe miệng cong cong lạnh, tựa như đang bên bờ vực nổi giận. Hắn đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, cảm giác quen thuộc khó hiểu làm cho Kỷ Chi Nam cảm thấy sợ hãi.

Tần Ngụy Vũ từ trên cao nhìn xuống người dưới thân, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên: "Thế nào, chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn? "

Kỷ Chi Nam kinh ngạc há miệng, cả người giống như bị điện giật một cái, trong cổ họng tràn ra mấy luồng khí âm không biết làm sao.

Cánh cửa giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng bị đập vỡ từ bên trong, đoạn ký ức bị cậu cố ý giấu hồi lâu như hồng thủy mãnh thú trút xuống.

Sinh nhật kiếp trước này, cậu cũng cùng Tần Ngụy Vũ sống chung.

Đương nhiên không phải Tần Ngụy Vũ chủ động tổ chức sinh nhật cho cậu. Kỷ Chi Nam xin nghỉ trước vài ngày với đạo diễn, đạo diễn mặc dù bất mãn, nhưng nghe nói sinh nhật cậu, vẫn giúp cậu điều chỉnh thông báo quay phim, được hai ngày nghỉ.

Kỷ Chi Nam vào buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ thu dọn đồ đạc trở về thủ đô, xuống máy bay liền không ngừng đi thẳng đến nhà mới, quét dọn, thu dọn, bận rộn đến chạng vạng mới dừng lại.

Sau đó tràn đầy chờ mong gọi điện thoại.

Trong điện thoại giọng Tần Ngụy Vũ nhàn nhạt, nói biết rồi, một giờ sau về nhà.

Kỷ Chi Nam cũng không phải sợ hắn không trở về, Tần Ngụy Vũ phàm là chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ làm được, cậu chỉ là muốn xác nhận khi nào bắt đầu nấu cơm mới tương đối ổn thỏa.

Rõ ràng là sinh nhật cậu, lại muốn chuẩn bị kinh hỉ cho người trong lòng. Kỷ Chi Nam cam tâm tình nguyện.

Đun sôi nước trong nồi và chuẩn bị mì nấu ăn. Bít tết tươi đã ướp xong, chờ mì xuống chảo, cậu theo công thức nấu ăn mà chiên bít tết, đơn giản vài bước, bởi vì cậu rất ít khi xuống bếp, không quá thuần thục, làm hơn bốn mươi phút mới tốt.

Luống cuống tay chân bỏ lỡ thời gian tốt nhất để vớt mì ra, sau khi cho vào nước lạnh có chút bủn, cũng may nước sốt tươi ngon, sau khi rưới lên, lại để rau vào trang trí, thoạt nhìn còn có chút đẹp.

Bít tết ra khỏi nồi, lúc rót rượu vang đỏ, Kỷ Chi Nam nghe thấy tiếng cửa mở ra, cậu khẩn trương đến run tay, rót ra ngoài một chút.

Lau tay ra cửa nghênh đón, Tần Ngụy Vũ thấy cậu mặc tạp dề, mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn, đổi dép lê vào nhà, hỏi: "Dì đâu?" "

Kỷ Chi Nam một tháng không nhìn thấy hắn, ánh mắt luyến tiếc dời khỏi người hắn, đi theo phía sau hắn: "Em để dì ấy trở về nghỉ ngơi, hôm nay em nấu cơm. "

Sau khi kết hôn, Kỷ Chi Nam đã nấu mấy bữa cơm, hương vị không ngon miệng, cũng có thể ăn được, Tần Ngụy Vũ du học ở Anh mấy năm chưa từng ăn qua thứ gì ngon, miệng cũng không kén chọn.

Hắn nhìn Kỷ Chi Nam một cái: "Ừ. "

Kỷ Chi Nam thấy hắn không bài xích, vui mừng bưng đồ đã làm xong lên bàn.

Mì ý và bít tết, hai loại thức ăn đơn giản, Tần Ngụy Vũ lại nhìn ra người nấu ăn tốn tâm tư. Đáy mắt Kỷ Chi Nam còn lưu lại hai mảng xanh đen, hiển nhiên vừa xuống máy bay, về đến nhà liền vội vàng chuẩn bị những thứ này, giống như sinh nhật không phải là của cậu, mà là của chính mình.

Trong lòng Tần Ngụy Vũ có chút chột dạ, hắn mò mẫm nửa ngày, lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt trên mặt bàn đẩy qua: "Chúc mừng sinh nhật. "

Kỷ Chi Nam lộ vẻ kinh ngạc, nhận lấy trực tiếp mở ra, bên trong là một cái cúc áo kim cương tinh xảo. Đôi mắt của cậu lóe lên và mỉm cười: "Cảm ơn anh." "

Tần Ngụy Vũ nhìn cậu cười ngọt ngào, còn tưởng rằng cậu thích. Hắn căn bản không biết sở thích của Kỷ Chi Nam, Kỷ Chi Nam cũng chưa bao giờ ở trước mặt hắn biểu hiện ra thiên vị đối với một thứ gì đó, lễ vật là sai trợ lý đi mua, tùy tiện có thể nói là ứng phó.

Kỷ Chi Nam ăn mì, đẩy bít tết đến trước mặt Tần Ngụy Vũ: "Lần đầu tiên làm, không biết hương vị như thế nào. "

Kỳ thật cậu vốn định hai người chia bít tết cùng mì, có lẽ là tách ra quá lâu, vừa rồi mới nhớ tới Tần Ngụy Vũ có sở thích sạch sẽ, không ăn chung với người khác.

Tần Ngụy Vũ cắt bít tết ăn một miếng, gật đầu nói: "Không tồi. "

Hương vị kỳ thật bình thường, hắn nếm không ra gì đặc biệt. Nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh nhật Kỷ Chi Nam, hắn khó hiểu phong tình cũng không đến mức làm cho người ta khó chịu ngay tại chỗ.

Kỷ Chi Nam lại nở nụ cười, mặt bị ánh đèn chiếu rọi, trong mắt sáng lấp lánh, giống như sao rơi xuống.

Tần Ngụy Vũ chỉ liếc mắt một cái liền quay đầu lại.

Nghĩ đến nụ cười như vậy không phải chỉ thuộc về một mình hắn, trong lòng hắn có một loại cảm xúc phiền não không biết tên nào đó đang bắt đầu dấy lên.

Hai người yên lặng ăn cơm xong, mỗi người trở về phòng.

Nguyên bản đêm nay sẽ không khác gì bình thường, nhưng khi Tần Ngụy Vũ tắm rửa nhận thấy trên thân thể khác thường, phần bình tĩnh này bị phá vỡ.

Kỷ Chi Nam thu dọn đồ dùng xong, đi tới phòng Tần Ngụy Vũ trên lầu lấy quần áo bẩn, chợt nghe thấy cửa phòng vệ sinh trong phòng đột nhiên có tiếng vang, Tần Ngụy Vũ chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm đỡ khung cửa, lảo đảo nhào về phía cậu, trực tiếp đè cậu ngã xuống giường.

Kỷ Chi Nam sợ hãi, đẩy người phía trên: "Sao... Có chuyện gì vậy? Anh không thoải mái ở đâu? "

Tần Ngụy Vũ hô hấp dồn dập, nhịp tim bình thường ổn định nay nhanh đến lợi hại. Hắn dùng cánh tay miễn cưỡng chống mình lên, nhìn xuống người phía dưới, trong mắt một mảnh sương mù, cười lạnh nói: "Làm sao vậy? Tôi nên hỏi cậu. "

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới người này vô sỉ như vậy, có thể làm ra loại hành vi đê tiện hạ dược này, còn cố ý chạy đến phòng ngủ của hắn, hiện tại lại làm bộ như cái gì cũng không biết, bộ dáng ngây thơ, quả thật là một diễn viên.

Vậy mà hắn vừa rồi còn cảm thấy áy náy.

"Có chuyện gì với anh vậy? Em..."

Tần Ngụy Vũ không đợi cậu nói xong, một tay nắm lấy gương mặt nhìn như đơn thuần của cậu, lực đạo lớn như muốn bẻ gãy cổ cậu.

Kỷ Chi Nam nhíu mày giãy dụa, bất đắc dĩ khí lực kém hơn Tần Ngụy Vũ, giãy giụa một lát mặt đỏ bừng. Cúi đầu một chút, phát hiện vạt áo lỏng lẻo trên người Tần Ngụy Vũ đều mở ra, da thịt dán sát vào thân thể cậu cọ xát, bộ vị phía dưới đang cứng rắn chống lên đùi cậu.

Cho dù có chậm chạp đến đâu, cậu cũng biết trên người Tần Ngụy Vũ đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Tần Ngụy Vũ tính tình lãnh đạm, chưa bao giờ biểu hiện ra hứng thú gì với thân thể cậu, Kỷ Chi Nam cũng chưa bao giờ muốn đi qua quyến rũ hắn. Mục tiêu của cậu vẫn là chậm rãi tiếp cận trái tim Tần Ngụy Vũ, để cho hắn bất tri bất giác tiếp nhận mình. Cậumuốn sống tốt cả đời với hắn.

Tình huống trước mắt vượt quá phạm vi lý giải của Kỷ Chi Nam, cậu trong lúc bối rối suy đoán: "Có phải ăn cái gì không? "

Tần Ngụy Vũ chỉ muốn đem nhân sinh trước mắt nuốt sống, hừ lạnh nói: "Chỉ ăn những thứ cậu làm, cậu nói xem? "

Kỷ Chi Nam há miệng, ngực đau như bị dao cùn cạo.

Cậu mới biết được, thì ra mình ở trong lòng Tần Ngụy Vũ là một hình tượng như vậy.

Xấu xa, hạ tiện, không từ thủ đoạn.

Trong lòng Kỷ Chi Nam lạnh đến lợi hại, môi không ngừng run rẩy: "Thực xin lỗi... Xin lỗi..."

Tần Ngụy Vũ đã sớm bị dược tính phá hủy lý trí, cởi bỏ bình tĩnh tự kiềm chế, chỉ còn lại lửa giận cùng tìиɧ ɖu͙©, thở hổn hển nói: "Như cậu mong muốn. "

Bóng tối cắn nuốt mặt đất, bên ngoài đã sớm không còn ánh sáng.

Chuyện cũ bị gợi lên trùng lặp với tình huống hiện tại, cả người Kỷ Chi Nam run rẩy.

Trong thời gian ngắn lượng tin tức tiếp nhận được quá lớn, liên tiếp mang theo đồ vật chôn sâu đã lâu nhổ tận gốc, lao ra khỏi trái tim, rầm rầm điên cuồng quấn quýt, lớn dần trong thân thể cậu, cậu nhất thời không chịu nổi trùng kích như vậy, trước mắt đen sâu vài giây, suýt nữa trực tiếp ngất đi.

Tần Ngụy Vũ thấy phản ứng của cậu lớn như vậy, hối hận dưới tình huống như vậy thẳng thắn, tức giận toàn bộ chuyển hóa thành đau lòng, hắn cẩn thận ôm người vào trong ngực từng chút từng chút khẽ vuốt ve lưng.

Trên người Kỷ Chi Nam toát ra vô số mồ hôi nóng, quần áo đều dính trên người, tóc đen dán lên trán, con ngươi đen trắng rõ ràng thất thần nhìn về phía trước.

Tần Ngụy Vũ tựa vào bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Tiểu Tinh, Tiểu Tinh, đừng sợ, tôi ở chỗ này. "

Đợi đến khi hô hấp của người trong ngực bình phục một chút, Tần Ngụy Vũ mới thả vai ra đẩy người ra một khoảng.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn đầu giường, hắn mượn ánh đèn mờ nhạt, nhìn thấy ánh mắt Kỷ Chi Nam mở to, có chất lỏng chảy ra không ngừng từ hốc mắt, đan xen xuôi suốt vẻ mặt, không phân biệt được cái nào là mồ hôi, cái nào là lệ.

Đôi môi của cậu hé nhỏ, không thể tin được: "Anh ... Anh sao ở chỗ này, anh làm sao có thể..."

Trái tim Tần Ngụy Vũ hung hăng phát đau, thở ra một hơi thật dài, giơ tay gạt đi nước mắt nơi khóe mắt Kỷ Chi Nam.

Hai đời, vô số ngày đêm, cho tới bây giờ hắn cũng không biết Kỷ Tiểu Tinh của hắn vốn sẽ khóc, còn khóc đến chật vật như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

"Em ở chỗ này, tôi liền tới." Tần Ngụy Vũ sợ cậu nghe không rõ, gằn từng chữ nghiêm túc nói, "Tôi đến tìm em. "