Chương 39 (chưa beta)

Edit: Lùn

Hôm sau, Kỷ Chi Nam tỉnh lại trong tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ý thức vừa mới trở về đã phát giác lưng ấm áp, giống như là dán một tấm chăn nóng tự nhiên, thần kỳ nhất chính là tấm chăn kia cư nhiên liền mạch phù hợp với tư thế nằm nghiêng của cậu, từ cổ đến đầu gối cong cong.

Kỷ Chi Nam ưỡn người ra sau, thoải mái đập vào, thẳng đến khi cảm giác được một thứ cứng rắn chống lên mông cậu, mới mở to mắt như mộng sơ tỉnh.

Cậu muốn ngồi dậy, nhưng thân thể không nhúc nhích được, cúi đầu nhìn, một cánh tay đang vững vàng vòng qua eo cậu, ngón tay thon dài nắm lấy thắt lưng cậu, rõ ràng không phát lực, lại siết chặt.

Bị thương còn có sức mạnh như vậy, tối hôm qua nên kẹp rớt móng vuốt này.

"Này!" Kỷ Chi Nam phức nộ quay đầu về phía sau, mặt Tần Ngụy Vũ trong nháy mắt cách cậu không tới mười cm. Môi hắn hơi mím lại, hô hấp đều đều, lông mi thon dài che ở dưới mắt, gương mặt như dao gọt giờ phút này rút đi lăng nhọn sắc bén, so với lúc tỉnh còn nhu hòa hơn rất nhiều.

Kỷ Chi Nam đột nhiên mất bình tĩnh, để hắn ôm một lát, thật vất vả mới hạ quyết tâm cong chân chuẩn bị đạp người phía sau một cước, Tần Ngụy Vũ giật giật thân thể chậm rãi tỉnh lại, sau đó chống đầu đặt cằm lên vai Kỷ Chi Nam, nửa híp mắt cọ cọ: "Tỉnh? "

Trong giọng nói xen lẫn lười biếng cùng gợi cảm lúc mới tỉnh lại, mười phần rung động gõ vào màng nhĩ Kỷ Chi Nam, cả người cậu run rẩy, lỗ tai nhất thời đỏ lên.

"Ừm, để cho tôi... Đứng dậy. " Cậu vốn định hung ác nói, kết quả giọng điệu mềm nhũn, một chút lực uy hϊếp cũng không có.

Tần Ngụy Vũ không trả lời, bàn tay đặt trên thắt lưng chậm rãi buông ra, Kỷ Chi Nam vừa định đứng dậy, bàn tay còn treo trên người từ bên hông theo hướng lên trên, một đường trèo lên ngực mẫn cảm của cậu.

"Anh đang làm gì vậy?" Kỷ Chi Nam chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, đồ phía sau còn ở đó, tình huống này quả thực quỷ dị đến mức da đầu tê dại.

Tần Ngụy Vũ không để ý tới cậu, ngón tay sờ qua ngực đàn hồi cực tốt, dẫn tới người trong ngực lại run rẩy, tiếp theo chậm rãi sờ soạng ở trên cổ cậu, kéo ra một sợi dây nhỏ.

Kỷ Chi Nam mặt đỏ tai hồng, tốc độ hô hấp đều tăng nhanh, nghĩ thầm tên này cố ý đúng chứ?

Chiếc nhẫn màu trắng hiện lên vài tia ngân quang trong ánh nắng ban mai lấp lánh, Kỷ Chi Nam liếc mắt nhìn mặt trăng cong cong phía trên, lại vội vàng quay mắt lại.

Tần Ngụy Vũ rốt cục nói chuyện: "Lấy xuống, đeo vào. "

Âm thanh rất nhỏ giống như dòng điện nhanh chóng từ lỗ tai chui vào trong lòng, đợi đến khi Kỷ Chi Nam phản ứng lại, cậu đã bị mê hoặc, ngây ngốc tự mình cởi thứ trên cổ xuống.

Tần Ngụy Vũ nâng nửa người trên lên, bao phủ phía trên thân thể cậu, một tay nhanh nhẹn tháo chiếc nhẫn từ trên dây xuống, tiếp theo nắm lấy ngón áp út tay trái của Kỷ Chi Nam liền đeo lên trên.

Hắn chỉ có một tay, cho nên động tác này không có đối phương phối hợp là làm không được. Kỷ Chi Nam vốn định né tránh, nhưng mà tư thế hai người thay đổi, cây súng đâm sau mông cậu liền biến thành đỉnh vào đùi cậu, hơi động một chút liền muốn chen vào khe hở, Kỷ Chi Nam hai mắt trợn tròn, nín thở, không dám động đậy nữa.

Chiếc nhẫn thuận lợi đeo lên ngón tay, Tần Ngụy Vũ hài lòng nở nụ cười, nâng tay cậu lên, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn.

Đôi môi nóng ẩm không thể tránh khỏi đυ.ng phải làn da trên ngón tay, Kỷ Chi Nam càng không dám nhúc nhích.

Bởi vì cậu thấy mình cứng.

Tần Ngụy Vũ chính nhân quân tử xuống giường trước, Kỷ Chi Nam một mình nằm một lát, mới không thể luyến tiếc bò xuống, chậm rãi thay quần áo, một bên thay một bên tẩy não cho mình —— đây là phản ứng sinh lý bình thường của nam nhân vào buổi sáng, bình thường, không thể bình thường hơn.

Lúc xuống dưới lầu Tần Ngụy Vũ đang làm bữa sáng, Kỷ Chi Nam dạo một vòng không tìm được dì, Tần Ngụy Vũ chủ động nói: "Dì cũng không tới chủ nhật. Em có quần áo để giặt không? Đưa tôi đi."

Kỷ Chi Nam xấu hổ gãi gãi đầu, quay trở lại lầu ôm quần áo bẩn của mình thành một đoàn, đứng lên suy nghĩ một chút, cũng ôm quần áo Tần Ngụy Vũ thay ngày hôm qua ở bên cạnh đi theo.

Không ai hiểu rõ hơn cậu về cấu trúc và trang trí của ngôi nhà này, ra khỏi cửa rẽ trái rồi rẽ trái, máy giặt đặt ở bên trong sân thượng, hai cái máy giặt, ngay cả thương hiệu cũng giống như đời trước.

Kỷ Chi Nam đem quần áo của mình với Tần Ngụy Vũ tách ra nhét vào hai thùng giặt, sau đó thiết lập xong, ấn khởi động.

Lúc đi xuống thì bữa sáng đã làm xong, mì trứng gà thêm sữa đậu nành xay, trong bát còn có thịt viên do sư nương làm ngày hôm qua.

Tần Ngụy Vũ lấy Lão Gan Ma ra mở nắp đặt lên bàn, Kỷ Chi Nam do dự một lát, giơ tay lên đậy nắp lại.

"Nguyên vị cũng rất tốt." Cậu nói.

Tần Ngụy Vũ nhếch khóe miệng cười nhẹ, ngồi xuống cùng nhau ăn.

Ăn xong Kỷ Chi Nam ở trong phòng tiêu thực, cậu còn chưa cẩn thận đi dạo qua dưới lầu, hôm nay nhìn kỹ, đời này quả thật có rất nhiều điểm khác biệt.

Ví dụ như vị trí ban đầu đặt đồng hồ quả lắc đổi thành một cái giá để đồ cao, phía trên đặt mấy quyển tạp chí, còn đặt một chậu cây xanh thon dài cùng một cái bể cá nhỏ, khiến cho cả gian phòng lập tức có hơi thở sinh hoạt.

Lại ví dụ như ghế trung quốc trong phòng khách lớn đổi thành ghế sofa da tương đối tiết kiệm không gian, chỗ trống trải thảm hoa văn cổ điển khổng lồ, phía trên bày một cây đàn dương cầm hình tam giác màu đen.

Kỷ Chi Nam đi tới, hai tay mở nắp đàn ra, phím đàn đen trắng sạch sẽ trải ra trước mắt.

Cậu giơ tay lên, dùng ngón tay cái ấn xuống chính giữa, đây là nốt nhạc đầu tiên mẹ dạy cậu, âm thanh thuần hậu động lòng người ở trong phòng, trong nháy mắt dẫn cậu vào một thế giới khác.

" Đàn vừa điều âm, ngồi xuống thử xem?" Tần Ngụy Vũ không biết từ lúc nào đi tới, thấy Kỷ Chi Nam ấn một âm liền không có động tác nữa, thăm dò hỏi.

Kỷ Chi Nam lại đứng một hồi, sau đó lắc đầu, đóng nắp đàn lại: "Nhiều năm không đυ.ng, tiểu tinh tinh cũng không thể đàn. "

Tần Ngụy Vũ biết cậu đang nói dối, nhưng chỉ cần Kỷ Chi Nam không muốn, hắn sẽ không miễn cưỡng.

Hai người ở nhà một ngày, buổi tối bày bếp từ trên bàn ăn, nấu lẩu nóng hổi.

Kỷ Chi Nam chỉ cần ăn thứ mình thích, tâm tình liền lập tức từ mưa qua nắng, buổi chiều còn rầu rĩ không vui nằm trên ghế đọc sách, lúc này đã cười đến mặt mày cong cong, vội vàng đem tôm vừa vớt ra cho vào miệng đưa, nóng đến hừ hừ, còn không quên gọi Tần Ngụy Vũ vất vả chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn: "Anh, nếu anh không quen ăn nặng vị, thì không cần, không nên cho tương ớt, ít chút giấm cùng nước tương, thanh... Hô... thanh đạm cũng ngon. "

Tần Ngụy Vũ ngoài miệng đáp ứng, trên tay cũng không có dừng động tác, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Kỷ Chi Nam, thỉnh thoảng giúp cậu bưng trà, đưa khăn giấy.

Hắn càng cảm thấy quyết định hôm nay ăn lẩu thập phần chính xác, một bữa cơm đơn giản có thể làm cho tiểu tử kia cao hứng như vậy, sớm biết vậy ngày sinh nhật không làm bánh ngọt, trực tiếp ở trong phòng mở nồi, nói vậy càng có thể làm cho cậu vui vẻ.

Sau khi vui mừng, hắn không thể cười nổi. Kỷ Tiểu Tinh của hắn dễ dỗ dành như vậy, ở trước mặt hắn không giấu được bí mật, hỉ nộ ái ố đều viết trên mặt, trước kia mình làm sao vậy, cư nhiên không nỡ hao phí dù là một chút kiên nhẫn ở trên người cậu, vô ích bỏ qua nhiều thời gian vốn nên tương trợ tương ái như vậy.

Ăn đến giữa chừng, nhiệt tình của Kỷ Chi Nam không hề giảm chút nào, thìa và đũa không rời tay, Tần Ngụy Vũ thừa dịp nóng rèn sắt nói: "Ngày mai cùng nhau đi dạo có được không? "

Ánh mắt Kỷ Chi Nam vẫn nhìn chằm chằm vào nồi: "Đi dạo? Đi đâu vậy? "

"Trung tâm mua sắm? Tôi thấy em thích đi mua sắm, vừa vặn ngày mai ngày làm việc, đường phố ít người. "

Kỷ Chi Nam tập trung tinh thần vớt phiến cá, thuận miệng nói: "Được. "

Ngày hôm sau cậu liền hối hận, đỡ trán bất đắc dĩ nghĩ, ngàn không nên vạn không nên, không nên bị mỹ thực che mắt.

Có lẽ còn... sắc đẹp.

Tối hôm qua Kỷ Chi Nam nằm trên giường bắt đầu rối rắm, nghe thấy động tĩnh mở cửa phòng vệ sinh, xoay người chuẩn bị giải thích với Tần Ngụy Vũ vẫn là quên đi, vừa giương mắt đã thấy một mảnh thân thể trần trụi.

Tần Ngụy Vũ không mặc quần áo vào, chỉ đặt một cái khăn mặt trên cổ, mái tóc đen ướt sũng treo ở trước trán, sau tai, cơ bắp rắn chắc nhưng không khoa trương trên người theo động tác của hắn phập phồng nhẹ nhàng, tựa hồ còn bốc lên từng đợt nhiệt khí.

Ánh mắt Kỷ Chi Nam không khống chế được di chuyển về phía dưới, nhìn thấy hai đường dây cá ẩn nấp bên cạnh quần ngủ, thập phần không có tiền đồ quên đi những gì muốn nói.

"A —!" Nghĩ tới đây, Kỷ Chi Nam che mặt kêu rên một tiếng.

Tần Ngụy Vũ vừa vặn thay quần áo từ trên lầu xuống: "Sao vậy? "

"Không sao..." Kỷ Chi Nam đứng lên đi ra ngoài cửa, đưa lưng về phía hắn, không muốn để cho hắn nhìn ra manh mối, "Chúng ta đi thôi. "

Trên đường Tần Ngụy Vũ hỏi cậu muốn đi đâu, Kỷ Chi Nam còn đắm chìm trong dư vị xấu hổ, không yên lòng nói "Tùy tiện", Tần Ngụy Vũ liền làm chủ dừng ở một trung tâm mua sắm lâu đời ở trung tâm thành phố.

Kỷ Chi Nam đã lâu không đi dạo phố, lúc trước cho dù có thời gian cũng không muốn ra ngoài. Ra ngoài đối với cậu mà nói thật sự quá phiền toái, muốn thay quần áo, phải đeo khẩu trang, còn phải lo lắng sợ hãi.

Hôm nay không biết tại sao, có thể là bên cạnh có thêm quan hệ cá nhân, làm cho cậu không hiểu sao cảm thấy an tâm, lá gan đều lớn hơn không ít.

Đi dạo mấy cửa hàng, Kỷ Chi Nam liền nói khát muốn uống trà sữa, thứ hai trong trung tâm thương mại ít người, hai người tìm vị trí trong góc ngồi xuống, Kỷ Chi Nam như kẻ trộm nhìn quanh bốn phía, sau đó kéo khẩu trang đến vị trí cằm, cắn ống hút liền uống từng ngụm từng ngụm.

"Chậm một chút, không nóng sao? ...... cẩn thận không để nghẹn. "Tần Ngụy Vũ đối diện vì nhìn thấy vợ liều mạng uống mà đau lòng.

Một hơi uống hết một nửa, Kỷ Chi Nam mới ngừng miệng, đeo khẩu trang trở về, lời nói rầu rĩ cách một lớp vải truyền ra: "Đeo khẩu trang đều có người nhận ra, vẫn nên cẩn thận một chút. "

Tần Ngụy Vũ nhìn chằm chằm cậu một lát, hỏi: "Như vậy không khó chịu sao? Bằng không đừng quay phim nữa, tôi có thể..."

Kỷ Chi Nam lạnh lùng, không chút do dự cắt ngang lời hắn: "Không quay phim tôi còn có thể làm gì, ở nhà chờ chết? " Dừng một chút, ngữ khí càng lạnh lùng, "Trong mắt anh có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng đó là sự nghiệp của tôi. Là tất cả của tôi. "

Ánh mắt Tần Ngụy Vũ khẽ động, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn mím môi không nói gì.

Ở bên ngoài ăn cơm trưa xong, Tần Ngụy Vũ đi khu hút thuốc, Kỷ Chi Nam không có việc gì làm, tùy tiện đi vào một cửa hàng bên cạnh.

Đi vào mới biết là một cửa hàng bật lửa. Nhìn bật lửa rực rỡ muôn màu, đủ loại bật lửa trong quầy, Kỷ Chi Nam không tự chủ được bắt đầu lựa chọn, cảm thấy cái này thích hợp với hắn, cái kia cũng không tệ, hồn nhiên quên mất vừa rồi cùng Tần Ngụy Vũ nháo không vui.

"Chị gái, phiền ngài đem cái này cho tôi xem một chút."

"Tiểu thư, tôi muốn xem cái này..."

Hai giọng nói gần như đồng bộ, Kỷ Chi Nam nghiêng đầu nhìn, là nữ diễn viên Tiết Oánh trong đoàn làm phim Phúc Giang Sơn vào vai phi tử của lão hoàng đế, trước đó từng bị nàng vô tình nhìn thấy nhẫn cưới của mình.

Tiết Oánh không đeo khẩu trang, cười chào hỏi cậu: "Thật trùng hợp a, Tiểu Nam, không nghĩ tới cậu cũng hút thuốc. "

Kỷ Chi Nam không nghĩ tới sẽ gặp người trong giới ở chỗ này, theo bản năng giấu bàn tay đeo nhẫn ra sau lưng.

Cậu không biết thế nào nếu nàng nhìn thấy nó.

Tiết Oánh ngược lại tự nhiên, thoải mái nói mình đến chọn quà cho bạn. Hai người vốn không quen biết, không mặn không nhạt tán gẫu vài câu, Kỷ Chi Nam liền nói muốn đi.

"À, không mua bật lửa sao?" Tiết Oánh nhắc nhở.

Kỷ Chi Nam: "Không, tùy tiện xem thôi. "

Ra khỏi cửa liền đυ.ng phải Tần Ngụy Vũ từ khu hút thuốc tới, Kỷ Chi Nam túm lấy hắn đi lên thang máy, đi lên lầu một mới kéo khẩu trang xuống dưới mũi, hít sâu vài hơi.

"Có chuyện gì hoảng hốt như vậy?". Tần Ngụy Vũ hỏi.

Kỷ Chi Nam khoát tay áo, Tần Ngụy Vũ nhìn trái phải, nhìn bộ dáng cậu quả thật không có việc gì, đưa người đến cửa, dặn dò cậu ở chỗ này chờ một lát, hắn đi bãi đỗ xe lái xe ra.

Vừa rồi ngẫu nhiên gặp nhau chỉ là một tình cờ nho nhỏ, trong giới giải trí tự có một quy củ, giữa cậu và Tiết Oánh không tồn tại quan hệ cạnh tranh, càng không có xung đột lợi ích, cho dù tiết Oánh biết chuyện cậu đã kết hôn, nàng cũng không có đạo lý nói ra ngoài, dù sao hại người bất lợi cho mình.

Kỷ Chi Nam có chút ảo não về thất thố vừa rồi của mình, gãi gãi tóc trước trán, xoay người muốn mượn cửa sổ thủy tinh soi gương, xem mặt mình có phải lại đỏ thành mông khỉ hay không.

Tầm mắt vừa đối diện với cửa sổ quảng cáo trước cửa trung tâm thương mại, cậu liền ngây ngẩn cả người.

Trong cửa sổ dán một tấm áp phích khổng lồ, người phụ nữ trên áp phích mặc váy dài màu đỏ thẫm, cắt may khéo léo làm nổi bật dáng người uyển chuyển của cô. Cô ngồi trên ghế, nghiêng người hướng về phía ống kính, một đôi tay dài đặt trên phím đàn piano, từ gáy đến lưng thẳng tắp, tư thái tao nhã, giống như một con thiên nga cao quý.

Không ai có thể biết đây là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi và có một đứa con trai 22 tuổi.

Bên cạnh poster có viết —— [Buổi biểu diễn tái xuất đầu tiên của nữ nghệ sĩ gốc Hoa Dương Kha, hẹn bạn vào ngày 2 tháng 5]