Chương 40 (chưa beta)

Edit: Lùn

Trên đường trở về, Tần Ngụy Vũ nói: "Vốn định sớm nói cho em biết, vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. "

Phía trước là đèn đỏ, xe dừng lại, Kỷ Chi Nam thoáng nhìn ra ngoài, vô cùng trùng hợp, trên màn hình LCD của tòa nhà bên cạnh lại nhìn thấy áp phích giống như đúc kia, cái tên bị cậu đè ở đáy lòng cứ như vậy bị một cái xẻng xốc lên, làm ngực cậu đau nhức.

Tần Ngụy Vũ không biết cậu không nghe thấy hay cố ý không phản ứng, lại nói: "Bác gái vừa về nước tôi liền liên lạc với bà ấy, bà ấy cũng muốn gặp em. "

Kỷ Chi Nam chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt tối tăm không rõ nhìn hắn: "Cũng? "

"Tôi biết, em rất nhớ bà." Tần Ngụy Vũ khẳng định.

"Anh không biết." Kỷ Chi Nam có chút không kiên nhẫn, nói xong dựa lưng ghế nhắm mắt lại, bộ dạng cự tuyệt nói chuyện với nhau.

Về đến nhà, cậu liền trực tiếp lên lầu, vào phòng vừa định đóng cửa, Tần Ngụy Vũ ở bên ngoài đè cửa lại: "Chúng ta nói chuyện. "

Khí lực của Kỷ Chi Nam không bằng hắn, dứt khoát buông tay ra, ngồi xuống ghế salon nhỏ, rót cho mình một ly nước.

Tần Ngụy Vũ cũng ngồi xuống, nói: "Tôi hẹn gặp bác gái vào ngày mốt. "

Kỷ Chi Nam cười lạnh, đây căn bản không phải là trưng cầu ý kiến, mà là hạ thông báo đúng chứ?

Cậu đặt chiếc ly xuống và nói thẳng: "Tôi sẽ không đi." "

"Tiểu Tinh, đừng tự gây khó dễ với mình."

Mỗi khi Tần Ngụy Vũ gọi cậu là "Tiểu Tinh", ngực cậu lại không ngừng run rẩy.

Mặc dù vậy, những điều này không thể thỏa hiệp một cách tùy tiện.

"Anh lại biết? Anh có biết rõ về tôi không?" Kỷ Chi Nam hỏi.

Tần Ngụy Vũ khẽ nhíu mày. Hắn không tính là trăm phần trăm hiểu rõ Kỷ Chi Nam, lại là hiểu thấu tính tình, tiểu gia hỏa này dưới tình huống này không lựa lời, dựng thẳng toàn thân gai lên bảo vệ mình, kết quả thường là gϊếŧ địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.

Tần Ngụy Vũ ôn nhu khuyên nhủ: "Đừng nói sang chuyện khác, bác gái trở về là chuyện tốt, bên cạnh em cần người thân. "

Hắn muốn Kỷ Tiểu Tinh đời này tắm trong tình yêu, muốn hàn gắn trái tim đầy vết thương của cậu.

Nhưng mà lời này nghe vào trong tai Kỷ Chi Nam lại trở thành một hàm nghĩa khác.

Cần? Bà ấy ở đâu khi cậu thực sự cần nó? Bà ấy đi đâu?

Đợi đến khi cậu một mình gian nan đi ra khỏi đêm dài đằng đẵng, bọn họ một người hai người đều chạy ra làm người thân của cậu, muốn cho cậu ấm áp, lại không ai hỏi cậu còn muốn hay không.

Tần Ngụy Vũ thấy cậu không nói lời nào, nắm lấy tay cậu đặt trên bàn, nói: "Bác hái nói ở nước ngoài vẫn luôn chú ý đến em... Sau tất cả, bà ấy là người mẹ duy nhất của em. "

"Mẹ? Anh gọi thật thuận miệng. "Kỷ Chi Nam cao giọng, đột nhiên lắc đầu, hiểu rõ nói, "À, thiếu chút nữa đã quên, anh có thể há miệng gọi bất luận kẻ nào là 'Mẹ, tôi cũng không có bản lĩnh như anh. "

Ngón tay Tần Ngụy Vũ giật giật, đồng tử đột nhiên tối sầm lại, khuôn mặt bị che một tầng mây đen âm trầm.

Kỷ Chi Nam trong lòng rùng mình. Những chuyện kia của Tần gia cậu biết hai ba phần, vẻn vẹn cũng chỉ có hai ba phần mà thôi, loại chuyện này xa mới tới phiên cậu đến quản, vừa rồi tức giận, dĩ nhiên cứ như vậy không đầu không đâu mà thốt ra.

Mẹ đối với Tần Ngụy Vũ mà nói, cũng là điểm yếu.

Trầm mặc một lúc lâu, Kỷ Chi Nam thậm chí cho rằng hôm nay mình nhất định sẽ bị đấm, Tần Ngụy Vũ đột nhiên giơ tay cứng ngắc lên, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, giống như đang im lặng an ủi cậu không cần sợ hãi.

"Được, không đi thì không đi."

Trong ba ngày còn lại của kỳ nghỉ, hai người hầu như không có giao tiếp trực tiếp.

Tần Ngụy Vũ từ thứ ba đến thứ năm đều có công việc, khi Kỷ Chi Nam tỉnh lại bên trái giường trống rỗng, trên đầu giường đè tờ giấy, không gì khác hơn là "Tôi đi làm, ăn cơm ngon".

Rửa mặt xong xuống dưới lầu, dì trong vòng mười phút liền đem bữa sáng đầy đủ màu sắc bày lên bàn, Kỷ Chi Nam lại ăn không ngon, luôn cảm thấy canh này không ngon như mấy ngày trước. Tần Ngụy Vũ buổi tối trở về ăn cơm xong liền vào thư phòng làm việc, Kỷ Chi Nam quay phim hai tháng mới được nghỉ ngơi, cả người ở trong trạng thái thả lỏng, không chịu nổi mười giờ liền ôm gối đầu mở mắt không ra, tên kia lúc nào leo lên giường cậu cũng không biết.

Tối thứ năm Tần Ngụy Vũ dứt khoát không trở về ăn cơm, gửi tin nhắn nói đêm nay có xã giao. Sau khi trời tối, Kỷ Chi Nam buồn chán nằm sấp trên giường lướt Weibo, thỉnh thoảng xoay người xuống giường duỗi thắt lưng, đứng ở cửa sổ nhìn xuống, ánh sao chiếu sáng con đường trước phòng, nhưng nửa bóng người cũng không thấy được, cô đơn lại cô đơn.

Lúc buồn ngủ nghe thấy dưới lầu có động tĩnh, Kỷ Chi Nam nhất thời tỉnh táo lại, đợi vài phút mới giả vờ cầm ly đi ra ngoài, kết quả căn bản không đối mặt với Tần Ngụy Vũ, người nọ đã chui vào thư phòng.

Ngày mai sẽ trở về đoàn làm phim quay ngoại cảnh, Kỷ Chi Nam trở lại phòng thu dọn hành lý, ngoại trừ mấy bộ quần áo mùa đông không dùng được, những thứ còn lại đều nhét vào vali. Rầu rĩ không vui thu dọn xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười một giờ đêm.

Tên đó vẫn chưa xong.

Kỷ Chi Nam không biết Tần Ngụy Vũ có phải đang cố ý trốn tránh cậu hay không. Trong ấn tượng, lúc hắn tức giận áp suất cực thấp, đứng chung quanh hắn đều có thể bị đóng băng như tuyết đóng băng, môi mím thành một đường lạnh lẽo cứng rắn, cho dù thiên hoàng lão tử cũng cạy không ra cái miệng vàng kia của hắn.

Buổi chiều hắn gửi tin nhắn rõ ràng giọng điệu ôn nhu, dặn dò cậu ăn cơm thật ngon, đi ngủ sớm một chút, còn nói rõ ngày hôm đó đưa cậu ra sân bay, không giống như bộ dáng tức giận.

Nhưng nếu không phải tức giận, còn có thể là nguyên nhân gì đây?

Kỷ Chi Nam một bên lo sợ bất an, một bên lại cảm thấy mình không cần phải để ý như vậy, là Tần Ngụy Vũ tự chủ trương trước. Hai tiểu nhân chấp nhận ý kiến của mình ở trong lòng ôm thành đoàn đánh nhau, nháo đến long trời lở đất.

Cậu ngồi không yên, lại xuống lầu, dì đang chuẩn bị ly cà phê cuối cùng chuẩn bị tan tầm, Kỷ Chi Nam nhận lấy ly cà phê trong tay dì, bảo dì trở về trước, tự mình đẩy cửa thư phòng ra, nhỏ giọng đi vào.

Cậu cho rằng Tần Ngụy Vũ đang làm việc, đi vào mới nhìn thấy hắn ngửa đầu tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh tay ngủ gật, trên người mang theo mùi thuốc lá và rượu gay mũi.

Kỷ Chi Nam ghét bỏ mùi vị này, thấy Tần Ngụy Vũ trong giấc ngủ gắt gao nhíu chặt lông mày thành chữ Xuyên, vẫn dừng bước lui về phía sau, tiến lên vỗ vỗ cánh tay hắn: "Buồn ngủ thì lên giường ngủ. "

Tần Ngụy Vũ chưa tỉnh, lông mày nhíu chặt hơn.

Hắn thấy ác mộng.

Hắn đi trên một con đường nhỏ uốn lượn, dưới chân là đất gồ ghề, hai bên đường là cỏ dại xanh biếc. Hắn không muốn đi về phía trước, sau lưng giống như có thứ gì đó đang đẩy hắn, buộc hắn không cách nào dừng bước.

Đi thật lâu thật lâu, một chút sáng cũng không có, cỏ dài hai bên đều biến thành màu đen dày đặc, hắn tự động tăng nhanh bước chân, muốn rời khỏi nơi này, muốn tìm nguồn sáng.

Một ngọn đèn lắc lư khảm trong bóng tối của con đường phía trước, hắn tăng tốc độ chạy về phía trước, chậm rãi, khuôn mặt của một người phụ nữ trở nên rõ ràng trước mắt, nàng cười đẹp như một bông hoa mùa xuân.

"Con trai, lại đây, để mẹ nhìn con."

Hắn đi tới, chỉ cách người phụ nữ vài bước chân, người phụ nữ đột nhiên thay đổi một bộ mặt dữ tợn, đáy mắt chảy ra máu nhuộm đỏ thẫm, mắt muốn nứt ra nhìn hắn, bên tai thậm chí có thể nghe thấy tiếng cắn răng rin rít của nàng.

"Tại sao con không giúp ta, ta không đủ đáng thương sao? Giúp ta! "

Hắn theo phản xạ có điều kiện xoay người, liều mạng chạy, không chạy được mấy bước liền giẫm lên không trung, tiếp theo ngã vào một đầm nước lạnh như băng.

Tay chân nặng nề cùng cảm giác hít thở không thông cũng không mang đến cho hắn bao nhiêu khủng hoảng, thẳng đến khi nhìn thấy từng chuỗi bong bóng từ dưới lên trên, một cỗ sợ hãi bóp chặt cổ họng, như thủy triều vây quanh hắn.

Hắn mở to hai mắt cũng không thấy rõ diện mạo của người phía dưới. Chân tay của người nam nhân hướng lên trên, nằm bất động dưới đáy sông, áo sơ mi trắng và mái tóc đen trôi nổi trong nước, giống như một bóng ma trôi nổi trên sông.

Hắn theo bản năng liều mạng đi xuống, đến gần người nọ, dưới lực cản của nước gian nan đưa tay bắt.

Quần áo mềm mại bị hắn nắm trong tay, người lại biến mất không thấy đâu.

"Này, anh tỉnh lại. Có chuyện gì với anh vậy? ...... Mở mắt ra... Tần Nhạc! "

Ánh sáng đan xen, từ bóng tối đến ánh sáng chỉ có vài giây ngắn ngủi.

Tần Ngụy Vũ mở mắt ra, mất nửa phút để tập trung rõ ràng. Đèn bàn trên bàn sáng lên, bên cạnh là ảnh chụp của Kỷ Tiểu Tinh, trong ảnh cậu đang cười.

Em ấy vẫn chưa chết.

Tần Ngụy Vũ thở mạnh ra một hơi.

"Này, ôm đủ chưa?" Kỷ Chi Nam không thể nhịn được mà lên tiếng.

Tần Ngụy Vũ lúc này mới phát hiện trong ngực có người, hắn đang dùng hai tay ôm eo người nọ, hai má dán lên tóc vụn ở thái dương người ta.

Kỷ Chi Nam đỏ mặt ngồi trên đùi Tần Ngụy Vũ, nghĩ thầm thật sự là gặp quỷ, ngay cả thời gian phản ứng cũng không thể có, đã bị một tên đang mơ kéo ngồi xuống, tránh cũng không thoát.

Tập tạ hơn một tháng, vẫn là một con gà yếu như vậy!

Kỷ Chi Nam bên này thở phì, Tần Ngụy Vũ bên kia vẫn còn sợ hãi, sau khi thoát khỏi cũng không làm cho hắn cảm thấy thoải mái, ác mộng qua đi, chỉ lưu lại nỗi sợ hãi thật sâu.

Hắn lại ôm một hồi mới buông tay.

Kỷ Chi Nam nhanh chóng đứng lên: "Anh giả vờ ngủ sao? Dọa chết tôi..."

Nói đến một nửa liền ngừng.

Hắn nhìn thấy Tần Ngụy Vũ đầu đầy mồ hôi, có chỗ đã ngưng kết thành giọt, từ sống mũi cao thẳng tắp trượt xuống, nhuộm ra một mảnh ướt đẫm ở vạt áo trước, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy, còn trắng hơn so với ngày đó bị kẹp tay.

"Anh sao... Có chuyện gì vậy? " Giọng của Kỷ Chi Nam đang phát run. Cậu chưa từng thấy qua bộ dáng này của Tần Ngụy Vũ, cơ hồ là theo bản năng bắt đầu lo sợ.

Tần Ngụy Vũ không muốn dọa cậu, bật cười: "Không có việc gì, em đi ngủ trước đi. "

Cười còn khó coi hơn khóc.

Kỷ Chi Nam hô hấp một chút, kìm lòng không đậu giơ tay lên, sắp sờ lên mặt hắn lại dừng lại, sau đó ngơ ngác thu hồi lại.

Hai người đến 0 giờ mới tự nằm xuống.

Tần Ngụy Vũ tự mình đi phòng ngủ thứ hai bên cạnh, trạng thái của hắn không tốt, hắn sợ lần nữa dọa đến bảo bối hắn mất đi.

Kỷ Chi Nam cách một bức tường một lần nữa một mình chiếm giường lớn, hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ, mí mắt rất nặng, rất mệt mỏi, nhưng không thể tiến vào giấc ngủ.

Trằn trọc một đêm, suy nghĩ rất nhiều, có kiếp trước cũng có kiếp này. Cậu phát hiện mình đã bắt đầu nhầm lẫn hai thế giới vốn nên hoàn toàn bất đồng, cùng một lúc phát sinh sự kiện bất đồng cùng một chỗ, khiến cho tâm lý cậu rối loạn như ma.

Sáng hôm sau soi gương, không ngoài ý muốn nhìn thấy hai quầng thâm cực lớn, đánh kem mắt nhỏ thuốc, cảm giác không quá khô, mới đeo kính râm đi ra ngoài.

Tần Ngụy Vũ dựa vào cửa xe chờ cậu, lúc Kỷ Chi Nam đi qua hắn vừa vặn phun ra vòng khói cuối cùng, từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, phun lên người mình hai cái mới lên xe.

Kỷ Chi Nam tò mò nhìn, Tần Ngụy Vũ nói: "Xin lỗi, hôm qua không ngủ ngon, rút một điếu lấy tinh thần, lần sau trước khi em trở về nhất định bỏ đi. "

Lúc này Kỷ Chi Nam mới hiểu được hắn xài nước hoa là để che đi mùi. Trách không được mùi thuốc lá trên người hắn càng ngày càng nhạt, thì ra là cố ý bỏ hút thuốc.

Tần Ngụy Vũ vì sao phải vì cậu mà làm đến mức này?

Cảm giác không kiên định lăn qua lăn lại một đêm thật vất vả mới đè xuống lại quay trở lại.

Mấy ngày nay Tần Ngụy Vũ cho cậu quá nhiều hứa hẹn, quá nhiều ôn nhu kiếp trước chưa từng có, đây là điều trước kia cậu nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Cho nên cho dù cậu biết Tần Ngụy Vũ một lời cửu đỉnh, cho dù vẫn bị hấp dẫn như cũ, cũng không dám kiên định để ở trong lòng.

Những gai nhọn trong lời nói kia, chính là cậu mở ra tự phòng ngự, là biểu hiện trực tiếp nhất cho tâm tình bất an của cậu, có lúc thậm chí không thành thật, nhưng cậu không ngăn cản được mình nói như vậy, làm như vậy.

Cậu chỉ là sợ, sợ một ngày nào đó mở mắt ra, hết thảy lại trở về nguyên điểm, bất quá đại mộng một hồi.

Đến sân bay lấy vé ký gửi, còn cách một thời gian lên máy bay, Chu Như gọi điện thoại nói Lily đã xuất phát sớm, còn nói hợp đồng "Thử thách đầu tiên của tình yêu" đã hoàn tất, bắt đầu ghi hình từ giữa tháng 6, mỗi tuần một lần, nếu lúc ghi hình đầu tiên cậu còn chưa ra khỏi tổ, tổ tiết mục có thể điều chỉnh, sắp xếp đợt 2 lại nhảy dù gia nhập.

Kỷ Chi Nam hỏi mùa này có khách mời nào, Chu Như nói trước mắt đều đang đàm phán, khách mời nam ước chừng sẽ mời thêm một diễn viên và một tiểu thịt tươi, nữ khách mời dự bị có Lưu Vũ Khanh, những người khác còn chưa rõ ràng.

"Cậu không có mối quan hệ không tốt với ai trong giới chứ?" Chu Như suy nghĩ một chút, chuyển đề tài, "Bất quá không sao, trước khi hoàn thành tổ tiết mục sẽ đến thương lượng với chúng ta, bọn họ biết né tránh mối họa, cũng không muốn lạnh lùng hoặc nháo đến gà bay chó sủa. "

Kỷ Chi Nam yên tâm. Kiếp trước cậu không tham gia mùa thứ hai, hoàn toàn không nhớ rõ ai đã tham gia chương trình này.

Cúp điện thoại liền nhận được một weibo theo dõi lẫn nhau, mở ra xem, là Ninh Lan.

[Các huynh đệ, tôi đã đến rồi, ở chỗ này chờ các cậu nha! @Kỷ Chi Nam@Quách Hạo】

Khóe miệng Kỷ Chi Nam giật giật, tiểu hài tử này còn dám quang minh chính đại cọ nhiệt độ của cậu?

Nghĩ đến mấy tiếng sau lại phải đối mặt với Ninh Lan, cậu liền đau đầu.

Tần Ngụy Vũ ở một bên giúp cậu kiểm kê vật phẩm, khôi phục bộ mặt bình tĩnh ngày xưa không lạnhkhông nhạt, so với người yếu ớt, chật vật tối hôm qua như hai người.

"Ví tiền, chứng minh thư, vé máy bay."

"Đều ở đây."

"Bộ sạc, khăn tắm, bàn chải đánh răng."

"...... Mang theo. "

Tần Ngụy Vũ trầm ngâm một lát: "Nhẫn, vòng tay. "

Kỷ Chi Nam sờ sờ ngực, chậm rãi nói: "Vòng tay mang theo bất tiện. "

Nói cách khác, ném ở nhà mà không mang theo.

Tần Ngụy Vũ cúi đầu "Ừ" một tiếng, làm cho cậu không khỏi chột dạ.

Phút cuối cùng đi vào sảnh chờ, Kỷ Chi Nam quay đầu nhìn lại, Tần Ngụy Vũ còn đứng lặng tại chỗ, phất tay, tiếp theo làm thủ thế gọi điện thoại.

Kỷ Chi Nam đeo túi ở phía trước, cũng phất phất tay với hắn, trong miệng im lặng nói "Tạm biệt".

Không ai biết cậu sợ không nói lời tạm biệt như thế nào.

Kiếp trước khi mẹ liên tục lừa gạt chia tay với cậu trước cửa nhà họ Kỷ, cậu không ngờ chia tay chính là cả đời. Ngày cuối cùng còn sống, cậu chỉ ở trước cửa công ty nhìn Tần Ngụy Vũ từ xa, cũng không nghĩ tới đó lại là lần cuối cùng.

Lần này nghiêm túc nói lời tạm biệt với nhau, nhất định sẽ gặp lại nhau chứ?

—---

*ôm ôm Kỷ Tiểu Tinh*