Chương 1-2

Toàn gia ăn xài phung phí không biết thu liễm, sau khi phân gia, người trong nhà ít đi làm đi, tiền bạc nhanh chóng hao hụt.

Trình Tiền thị liền đánh chủ ý lên hai huynh đệ Trình Thạch Đông, Trình Thạch Nam, khi đó Trình Thạch Đông mới 12 tuổi.

Trình Thạch Nam 8 tuổi, Trình Tiền thị mang hai huynh đệ đến nhà sinh mẫu ở trấn tìm việc, gửi Trình Thạch Đông vào đó. Tiền lương mỗi tháng đếu lấy đi, do Trình Thạch Đông còn quá nhỏ.

Cùng quản sự nói tốt để cho huynh đệ nhà sinh mẫu nàng dẫn dắt, mỗi tháng mang tiền về cho Trình Tiền thị.

Trình Thạch Nam ở nhà bị sai xử làm ruộng, quét dọn nhà cửa, đốn củi, giặt y phục, nấu cơm, cho gia súc ăn...

Hai huynh đệ một người ở ngoài, một người ở nhà, mỗi ngày giống như con lừa bị người sai khiến, đòn roi cũng không dám dừng lại thở một hơi.

Vài năm sau, Trình Thạch Đông kết thân với một người trước đây từng chạy thương với Tiết lão gia tử và bắt đầu chạy thương.

Trình gia túng quẫn lại lần nữa trở nên giàu có, thậm chí còn đem hai nhi tử của Trình Tiền thị đến học đường.

Để giúp cuộc sống của đệ đệ ở nhà tốt hơn một chút, tất cả số bạc mà Trình Thạch Đông chạy thương đều đưa cho gia đình.

Nhưng Trình Tiền thị vẫn như cũ sau lưng cắt xén tiền ăn mặc của Trình Thạch Nam, Trình lão thái thái cùng Trình Bình Quý cũng làm ngơ trước hành động nhỏ của nàng, thái độ đối với Trình Thạch Nam vô cùng lạnh nhạt.

Coi Trình Thạch Nam như là người vô hình, lúc Trình lão gia tử còn sống còn có thể che chở cho hai huynh đệ, ông không còn nữa, Trình gia liền không còn ai che chở cho hai người.

Khi Trình Thạch Nam 15 tuổi, triều đình trưng binh, yêu cầu mỗi nhà phải xuất một tráng đinh hoặc nộp bạc để miễn binh dịch.

Trình Thạch Đông ở bên ngoài biết được việc này vội vàng về nhà đưa bạc để miễn binh dịch cho đệ đệ. Bởi vì Trình gia không chịu bỏ tiền ra, nên Trình Thạch Nam nhanh chóng bị đưa đi, hai huynh đệ phải xa nhau đến tận sáu năm.

Năm nay Trình Thạch Nam mang thương tật trở về nhà, hai huynh đệ cuối cùng cũng đoàn tụ, nhưng nửa năm sau, Trình Thạch Đông đi chạy thương gặp phải thổ phỉ.

Thương đội không còn một người sống sót, thi thể được đưa về, Trình gia nói là đột tử sợ va chạm Trình lão thái thái.

Thi thể không được đưa vào nhà, mà dựng lán ở ngoài, tang sự làm cực kỳ đơn giản, hạ táng qua loa.

Trình Thạch Đông khi còn sống trung hậu, trong thôn có người từng chịu ân huệ của hắn. Thôn dân đối với hành động của Trịnh gia cũng nói rất nhiều, cho rằng Trịnh Thạch Đông đời này không đáng giá.

Không ít người sau lưng chửi rủa Trình gia, một nhà trong mắt toàn là bạc, toàn gia ích kỷ tư lợi sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.

Không thấy tiểu nhi tử của Trình gia 16 tuổi, ngay cả đồng sinh cũng không thi đậu.

Sau khi Trình Thạch Đông chết, túi tiền Trình gia liền không còn, Trình gia không nuôi người rảnh rỗi Trình Thạch Nam chân bị thương, lúc binh dịch chưa từng dưỡng tốt.

Chân trái không thể chịu lực, đi chậm thì nhìn không ra khập khiễng, nhưng hơi nhanh một chút thì chỉ có thể khập khiễng đi.

Từ sau khi Trình Thạch Nam trở về, lại không mang về bao nhiêu bạc, hơn nữa dưỡng thương không thể làm việc nặng nhọc.

Trình Tiền thị cả ngày chỉ cây dâu mắng cây hòe, nể mặt Trình Thạch Đông mấy năm nay đem bạc về nên cũng không dám làm quá mức.

Dù sao Trình Thạch Nam cũng không còn là tiểu nam hài mặc người đánh đấm năm đó. Hắn binh dịch trở về, dáng người cao lớn cường tráng, cho dù có què chân cũng không che dấu được sát khí trên người, khiến người ta không dám đến gần.

Tháng trước Trình Thạch Đông chạy thương, Trình lão thái thái nghe lời thủ thỉ của Tiền thị, mua cho Trình Thạch Nam một tiểu ca nhi ở thôn lân cận.

Dự định làm phu lang của Trình Thạch Nam, chờ hắn thành thân xong sẽ phân gia, Trình Thạch Nam đáp ứng nhưng với điều kiện là phải đợi đại ca về mới thành thân.

Kết quả, Trình Thạch Nam chân trước vừa đáp ứng, Trình gia vội vàng đem người đón về, đêm hôm đó để hai người ở cùng một phòng.

Nghĩ cho dù Trình Thạch Đông trở về, không đồng ý, gạo nấu thành cơm cũng không thể đổi ý, lại không ngờ chờ đợi chính là tin Trình Thạch Đông chết.

Tang sự vừa xong chưa được bao lâu thì tiểu ca nhi mới mua lại đột nhiên rơi xuống sông, hơn nữa ngày mới được thôn dân đi ngang qua cứu lên.

Tiểu ca nhi suýt chết, sau khi được đưa về Trình gia, người Trình gia bỏ mặc y trong phòng, không ai quan tâm.

Đến tối Trình Thạch Nam về nhà, phát hiện tiểu ca nhi sốt cao không hạ, hôn mê bất tỉnh.

Hai ngày nay Triệu đại phu trong thôn vừa vặn đi huyện thành thăm người thân, Trịnh Thạch Nam không còn cách nào ôm người lảo đảo đi ra ngoài, muốn dùng xe bò đi lên thị trấn.

Nhưng lại bị Trình Tiền thị ngăn cản không cho, nói là thu hoạch vụ thu bò mệt, phải nuôi cho tốt, nếu đêm nay đi lên thị trấn, ngày mai làm sao ra đồng.

Vả lại, ngày mai cả nhà bà phải lên trấn thăm tiểu nhi tử, sao có thể để tên nghiệp chướng này đi, hai người giằng co không được Trình Tiền thị tức giận mắng.

"Không phải chỉ là sốt thôi sao? Nấu chút nước gừng uống là được rồi, còn lên thị trấn làm gì? Tốn bao nhiêu bạc? Một tên tiện mệnh quý giá như vậy sao?"

"Lão thái thái còn đang nằm trong phòng! Tiện ca nhi như hắn còn xứng lên thị trấn xem bệnh, ngươi có bạc không biết hiếu kính lão thái thái, nhà này hiện tại như thế nào ngươi không biết sao?"

Trình lão thái thái ngồi ở trong phòng vẻ mặt hung ác nham hiểm, Trình Bình Quý ngồi ở một bên nghe được câu này, nổi giận đùng đùng đứng ở cửa.

Hướng về phía Trình Thạch Nam chửi mắng hắn ngỗ nghịch bất hiếu, mới vừa tiễn một tên đoản mệnh, giờ hắn lại vì người ngoài nháo đến cả nhà không yên.

Trong mắt Trình Tiền thị hiện lên một tia vui sướиɠ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ phẫn nộ. Trình Thạch Nam hờ hững nhìn đám người ích kỷ tư lợi trong phòng, không nói lời nào ôm tiểu ca nhi đi ra ngoài.

Trình Bình Quý bị thái độ lạnh nhạt của Trình Thạch Nam chọc giận, tựa hồ lại nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia, tâm tư tiểu nhân hèn mọn vặn vẹo của hắn lại bị chạm đến.

Trình Bình Quý dậm chân nói: "Có bản lĩnh đêm nay dám ra khỏi nhà này, về sau vĩnh viễn đừng bao giờ trở về nữa. Trình Bình Quý ta coi như không có nhi tử này..."

Trình Thạch Nam không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Tùy ngươi..."

--------o0o--------

Hết chương 1