Chương 2-1

Gần đến cổng thôn, Mạnh Toàn chạy đến trước mặt Trình Thạch Nam nhận lấy dây xe đẩy từ trong tay hắn.

Oán giận nói: "Sao lên trấn không nói với ta một tiếng, ngươi không muốn cái chân của ngươi nữa." Mạnh Toàn lại nhìn người đang hôn mê trên xe.

"Thu ca nhi thế nào rồi?"

"Không có việc gì! Dưỡng một thời gian là được." Trình Thạch Nam giọng nói khàn khàn, nghe qua vô cùng mệt mỏi.

Hai người nói chuyện, chậm rãi đi về phía cổng thôn, Mạnh lão gia tử nhìn Trình Thạch Nam đang đến gần, tuy rằng vô cùng chật vật nhưng người lại đứng rất thẳng.

Mạnh lão gia tử trong lòng âm thầm gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười chào hỏi.

"Đã trở lại, mệt muốn chết rồi đi? Mau trở về nghỉ ngơi, về sau có việc cứ nói một tiếng, để toàn bộ tiểu tử tới cổng thôn giúp ngươi."

Trình Thạch Nam gật đầu, trầm ổn chào hỏi mọi người, dưới gốc cây có mấy hán tử trẻ tuổi bỏ cuốc xuống vai.

Tiến lên hỗ trợ đẩy xe, mấy người đi về phía gian nhà cỏ dưới chân núi bên trái. Trên đường đi Mạnh Toàn nói với Trình Thạch Nam, sau khi Trình Thạch Nam rời đi đêm đó.

Trình Tiền thị gấp không chờ nổi đem đống chăn rách của hai người, cùng mấy bộ y phục cũ ném vào gian nhà cỏ, ghét bỏ vỗ tay.

"Tiết Tĩnh a! Tiết Tĩnh! Ngươi tiến vào cửa trước ta thì sao? Gia thế tốt hơn ta thì sao? Cuối cùng, tất cả những gì ngươi có đều là của ta."

"Nhi tử mà ngươi sinh ra, một đoản mệnh, một què chân. Hiện tại ta còn sống hưởng thụ hết thảy, ta mới là con dâu của Trình gia."

Nghĩ đến cảnh thành thân khuất nhục, gương mặt Trình Tiền thị đại biến bị thù hận vặn vẹo.

Năm đó hai người, một người long trọng đại gả, một người giống như tiểu thϊếp nâng vào cửa, làm cho bà xấu hổ suốt một tháng không dám ra ngoài.

Nhưng bây giờ thì sao! Sự điên cuồng trong mắt Trình Tiền thị nhạt đi, nhớ tới tên tàn tật còn sót lại.

Trong mắt Trình Tiền thị hiện lên một tia vui sướиɠ, còn không phải là bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể cuộn mình trong gian nhà cỏ rách nát này như một con chó.

Mấy ngày nay Mạnh Toàn cùng phu lang nhà mình, còn có mấy hán tử đi cùng, đem trong ngoài gian nhà cỏ sửa sang lại.

Vào thu, thời tiết cũng dần dần se lạnh, đơn giản đem giường đất một lần nữa đốt lên.

Dứt lời mấy người vào trong viện, Trình Thạch Nam ôm người vào trong phòng ngủ. Mạnh Toàn phu lang đã trải sẵn chăn đệm lên giường, đem người đặt xuống.

Trình Thạch Nam đi ra cảm ơn mọi người, đám hán tử khua tay thôi thôi. Bảo về sau hắn có việc cứ mở miệng, cũng không ở đây quấy rầy hắn nghỉ ngơi, từng người trở về nhà.

Trước khi đi, Mạnh Toàn bảo Trình Thạch Nam nghỉ ngơi, buổi tối không cần nấu cơm. Lát nữa hắn sẽ mang cơm đến, rồi mọi người rời đi.

Trình Thạch Nam ngồi dựa vào đầu giường, mệt mỏi nhắm mắt lại, chân trái co rút không tự chủ được run rẩy, hắn quá mệt mỏi, không màng đến cơn đau ở chân trái liền ngủ say.

Nửa đêm, người trên giường mí mắt giật giật, Vệ Thu giống như là nằm mộng không tỉnh, cả người vô cùng mệt mỏi.

Đầu óc mơ hồ, có chút không rõ đây là đâu? Cả người đau nhức không chịu nổi khiến y tự hỏi mình đã chết hay chưa? Tay phải chậm rãi sờ đến cổ tay trái, mơ hồ trong nháy mắt tỉnh táo lại.

"Không...Không còn nữa à?"

Ngay cả xúc cảm cũng không đúng, tuy rằng y tương đối gầy, nhưng cổ tay hẳn là không gầy như vậy, nhỏ hơn cổ tay y một vòng.

Vệ Thu cả người bắt đầu toát mồ hôi lạnh, sợ tới mức không biết làm sao? Y đang ở đâu? Cảm xúc mãnh liệt dâng cao, không khống chế được làm cho y đau đầu dữ dội.

"Tê..."

Vệ Thu thống khổ ôm đầu, tay dùng sức ấn trán, vô lực nức nở thành tiếng đánh thức người ngồi bên giường.

Trình Thạch Nam đứng dậy thấp nến, đem người ôm vào trong lòng, mùi hương quen thuộc ban ngày ập đến, bàn tay ấm áp đặt ở hai bên trán nhẹ nhàng ấn ấn, cảm giác đau đớn dần dần giảm bớt.

Thân thể cảm nhận được phía sau lưng không ngừng truyền đến hơi nóng, nhất thời khiến Vệ Thu có chút sợ hãi. Hơn nữa còn không rõ tình trạng bản thân, nhưng thân thể lạnh lẽo của y lại không tự giác lưu luyến hơi ấm này, theo đó ý thức lại lâm vào hắc ám.

Sáng sớm, bên ngoài mưa phùn lất phất, Vệ Thu mặt mọc nằm ở trên giường, nhìn trên da cổ tay trái, sợi chỉ trắng dài tựa như vết sẹo kia.

Hiện tại Vệ Thu có thể khẳng định mình đã trọng sinh, hơn nữa trọng sinh ở một thời không khác.

Gian nhà cỏ cũ nát này, bốn phía bao quanh đều là tường bùn vàng cũ nát có vết nút, mặt đất gồ ghề lồi lõm gập ghềnh không bằng phẳng, ngoài cửa sổ còn thỉnh thoảng vang lên tiếng mưa tí tách.

Trong phòng khách thỉnh thoảng vang lên tiếng trúc ma sát, tựa hồ như đang dệt một cái gì đó.

--------o0o--------

Còn tiếp