Chương 11

Đột nhiên các sếp lớn bắt đầu vội vàng quan tâm, làm cô phải vất vả lắm mới trả lời hết một lượt. Cuối cùng, Diệp Yên Nhiên bước đến chiếc bàn to lớn và lộn xộn bên cửa sổ, theo quy tắc gọi một tiếng "Đội trưởng Trương" rồi đặt bảng ghi chép trên mặt bàn.

Trương Hữu Vinh cầm hai phần ghi chép kia lên, nghe cô báo cáo với vẻ mặt bình tĩnh. Sau khi trầm ngâm một lát, anh ta cũng không tức giận mà chỉ khẽ thở dài: "Diệp Yên Nhiên, trước đây là do tôi đã thiếu cân nhắc. Từ hôm nay cô trở về đây đi, tôi sẽ sắp xếp Triệu Hữu Hiện qua tổ điều tra kia."

Diệp Yên Nhiên có hơi giật mình, chắc là những chuyện xảy ra liên tiếp ngày hôm qua thật sự đã hù dọa Trương Hữu Vinh một phen, nếu không anh ta cũng sẽ không cam lòng để cảnh sát hình sự lão làng Triệu Hữu Hiến đi.

Cô đang vắt óc suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, nhưng không ngờ Trương Hữu Vinh lập tức đưa ra quyết định, cao giọng phân phó cho Triệu Hữu Hiên vừa bước vào: "Hữu Hiên, lát nữa anh hãy đi báo cáo bên tổ điều tra đi."

Ai ngờ Triệu Hữu Hiên không lên tiếng trả lời mà chỉ nháy mắt, tần suất giật giật mắt khiến người ta suýt nữa tưởng anh ta bị trúng gió.

Trương Hữu Vinh cau mày đang muốn mở miệng quát mắng, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng đi vào phía sau Triệu Hữu Hiền, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Đội trưởng Trương.” Ngôn Thiếu Huy nở nụ cười vô hại với mọi thứ xung quanh: “Nếu trước đó anh đã cử người đến tổ chúng tôi, vậy thì hiện tại Diệp Yên Nhiên cũng có thể được coi là thành viên của tổ chúng tôi. Sao thế, anh muốn đổi người mà cũng không bàn bạc với chúng tôi sao?"

“Câu nói này của đội trưởng Ngôn tôi nghe không hiểu lắm.” Trương Hữu Vinh cười lạnh lùng, giọng điệu đương nhiên cũng không mấy thân thiện: “Diệp Yên Nhiên là thành viên trong đại đội chuyên án của tôi, điều phối như thế nào còn phải nghe một người ngoài như anh sao?”

“Đội trưởng Trương giờ lại nói Diệp Yên Nhiên là thành viên của đại đội chuyên án à?” Ngôn Thiếu Huy như thể đã nghe thấy một trò cười nào đó vậy, trong mắt của người khác thì biểu hiện trên khuôn mặt tuấn tú này có xen lẫn một sự mỉa mai mơ hồ.

Trương Hữu Vinh dường như đã bị người khác chọc vào nỗi đau nào đó vậy, quả thật ban đầu quyết định phái Diệp Yên Nhiên đến đó là do họ ôm suy nghĩ muốn xem tổ điều tra đặc biệt trong truyền thuyết với tỷ lệ phá án gần như một trăm phần trăm này làm thế nào có thể giải quyết vụ án đã phí hoài hai tháng thời gian của toàn sở chỉ với bốn người.

Nhưng lại không ngờ rằng sẽ xảy ra tai nạn đe dọa đến tính mạng của Diệp Yên Nhiên. Đại đội chuyên án của họ cũng không có sở thích cho đồng nghiệp của mình vào bệnh viện, vì thế anh ta mới cắn răng muốn đổi Triệu Hữu Hiên với Diệp Yên Nhiên. Dù sao thì Triệu Hữu Hiên cũng là một cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm, chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều trong việc ứng phó với nguy hiểm.

Trong văn phòng lập tức im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không ai dám chạm vào xui xẻo từ cuộc "đấu đá" của hai đội trưởng. Bên phía này đang căng thẳng thì đột nhiên có tiếng kêu rất cởi mở phát ra từ hành lang: “Thiếu Huy... Vừa nãy không phải gọi điện nói sẽ đến văn phòng của tôi sao? Ở đây làm cái gì vậy?”

Trong lúc nói chuyện, Phó cục trưởng Lưu - người đã đích thân đến xử lý hiện trường vụ tai nạn xe hơi vào tối qua đang sải bước đi tới. Mặc dù giọng nói của ông ta tràn đầy tinh thần, nhưng trên khuôn mặt tròn trịa với cặp kính gọng vàng không khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi, thậm chí những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn vài phần.

Sau khi đến gần thì cặp mắt nhỏ ở đằng sau miếng kính đó của Phó cục trưởng Lưu hiện lên vẻ thông suốt, chỉ cần nhìn thoáng qua thì ông ta đã có thể đoán được tình hình đại khái vào lúc này là như thế nào. Nhưng ông ta không có hỏi thẳng mà là đưa tập tài liệu trong tay cho Ngôn Thiếu Huy: “Đây chính là hình ảnh xung quanh hiện trường vụ tai nạn xe hơi mà tối qua cậu đã hỏi tôi, bên trong còn có một bản báo cáo vừa được khoa điều tra sự cố gửi đến.”