Chương 14: Kiểm kê đồ cưới

Hoắc Tiêu cuối cùng cũng buông cung xuống, đối mặt với ánh mắt sát khí của Hoắc Tiêu, Trịnh Đình giống như con mồi bị thú dữ để mắt tới, toàn thân run rẩy, quần áo ướt đẫm mồ hôi, ngày sau còn dài. Trịnh Đình nhìn thấy môi Hoắc Tiêu dường như đang nói như vậy.

Bốn chữ "ngày sau còn dài" ý vị thâm trường, những khả năng đằng sau khiến Trịnh Đình hãi hùng khiếp vía.

"Dung Thù chúng ta đi thôi." Hoắc Tiêu không để ý đến người nhà họ Trịnh, tự nhiên đỡ tay Dung Thù, Dung Thù giống như đã trở về những ngày tương thân tương ái khi còn nhỏ, đương nhiên nàng cũng chấp nhận vịn lên bàn tay hắn đưa ra.

Trịnh Đình nhìn theo bóng lưng vợ cũ và Hoắc Tiêu cùng nhau rời đi, chỉ cảm thấy mặc cảm tự ti mà mình mang theo suốt 5 năm qua đã khuếch đại đến tận cùng, đến mức hắn ta không thể chịu đựng được nữa, ôm thật chặt l*иg ngực, cho đến giờ khắc này, hắn ta mới thấy hối hận, không còn kịp nữa rồi là cảm thụ như thế nào.

Chỉ khi mất đi, mới nhớ ra thứ mình đã mất đi quý giá biết nhường nào.

Trịnh Đình giống như nhớ tới năm đó khi hắn ta suýt bị Hoàng thương ép buộc bắt về làm con rể, thiếu nữ xinh đẹp kia tay cầm roi dài quất vào những gã sai vặt muốn trói hắn ta phải chạy trối chết.

Hắn ta thật may mắn khi đại tiểu thư cao cao tại thượng đó trở thành hạ thần dưới người hắn ta, và hắn ta thật ngu ngốc biết bao khi để mất nàng.

Đôi mắt của Trịnh Đình vừa cay vừa đau, hắn ta chỉ ước tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, hắn ta thất thần đi theo, thậm chí hắn ta còn không biết mình đã di chuyển.

"Cha, cha!" Đứa trẻ ôm lấy ống quần hắn ta, không ngừng kêu gào, nhưng Trịnh Đình lại không để ý đến, lê bước về phía trước một lúc, đứa trẻ bị hắn ta kéo đi về phía trước vài bước.

Hắn ta không biết phải làm gì khác, chỉ hy vọng Dung Thù có thể dừng lại, quay đầu nhìn hắn ta.

Dung Thù thật sự dừng lại, Trịnh Đình tràn đầy hy vọng, lại nghe thấy nàng nói với Hoắc Tiêu: A Tiêu, để tránh đêm dài lắm mộng, hôm nay ta phải kiểm kê và chuyển của hồi môn về, huynh có thể phái thêm người được không?

Trịnh Đình dường như có thể nghe thấy trái tim mình đang vỡ ra từng mảnh.

"Chuyện nhỏ, ta sẽ lập tức phái thêm hai đội vũ lâm quân đến đòi công đạo cho nàng."

"Hạ Hà, em ở lại trông chừng, đừng để bọn họ có cơ hội táy máy tay chân. Thu Phong, đi thu dọn đồ đạc của ta, mang hết đồ đạc có giá trị đi, không để lại gì cả." Dung Thù trịnh trọng giao việc cho hai cô hầu gái bồi giá.

"Dạ, cô nương!" Giọng nói của hai người hầu rất đều nhịp, trên mặt đều là vẻ mặt hưng phấn, bọn họ đã coi thường Trịnh gia từ lâu lắm rồi.

"Nô tài nhất định phải sắp xếp mọi thứ sạch sẽ, tuyệt đối không cho bọn đầu trâu mặt ngựa này được lợi đâu!"

"Đừng lấy bất cứ thứ gì mà Trịnh Đình cho, cho dù dùng tiền của bổn cô nương mua thì cũng chừa lại cho hắn." Dung Thù đột nhiên bồi thêm một câu, khiến trái tim Trịnh Đình bị bổ thêm một đao.

"Cô nương, vậy thì lợi cho bọn họ quá rồi. Tại sao không thu dọn những thứ đó, rồi quyên góp chúng đến Cục thương trẻ chứ?" Hạ Hà bĩu môi, không muốn để Dung Thù phải chịu thiệt chút nào, những năm qua Dung Thù đã khổ sở như vậy.

"Cũng được, sau khi em thu dọn xong thì gửi cùng với tờ ngân phiếu có mệnh giá một ngàn lượng nhé." Dung gia nhà lớn nghiệp lớn, cho tới bây giờ đều thích làm việc thiện, lấy được không ít mỹ danh.

"Nô ɭệ tuân lệnh!"Hạ Hà trong lòng cảm thấy rất vui, từ trước đến nay nàng ấy luôn coi thường một nhà cô gia giống như con đỉa hút máu này, ăn đồ của tiểu thư, dùng đồ của tiểu thư, lại đối xử tệ bạc với tiểu thư, hiện tại cuối cùng tiểu thư cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng ấy đương nhiên là cảm thấy vui rồi.

Thu Phong cũng có tâm trạng giống như Hạ Hà, nàng ấy nhìn dáng người cao lớn của Hoắc Tiêu, cảm thấy hắn và cô nương rất xứng đôi, trên mặt Thu Phong lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý,

khi Hoắc Tiêu bắt gặp ánh mắt của nàng ấy, nàng ấy liền nở một nụ cười rạng rỡ với Hoắc Tiêu.

Việc Hoắc Tiêu thích Dung Thù không phải bí mật, ai cũng biết, thành thật mà nói, có lẽ chỉ có mình Dung Thù là người duy nhất chưa phát hiện ra.