Chương 15: Huynh mắng muội

Trong việc bắt gian, Dung Thù đã thể hiện khí phách của một tướng môn hổ nữ, không hề càn quấy khóc lóc om sòm, không làm khó ngoại thất, nàng vẫn cảm thấy nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân. Rõ ràng là sai lầm của nam nhân, nhưng tại sao chính thất phu nhân luôn hạ đao với ngoại thất? Kẻ đáng bị chém thành từng mảnh chính là kẻ không thể điều khiển được phần thân dưới của mình kia kìa!

Sau khi xác nhận Trịnh Đình có lỗi với mình, Dung Thù không hề có chút lưu luyến nào, khoát cùng Trịnh Đình một đao chẻ làm hai, mọi chuyện nhìn tưởng chừng như thoải mái, nhưng khi Dung Thù thực sự bước ra khỏi cánh cửa Trịnh gia, một đoạn đường nho nhỏ này lại làm cho nàng xúc động rất nhiều, tinh thần chán nản.

"Huynh cứ giống như trước đây, cười nhạo muội! Mắng muội." Dung Thù tươi cười, nhưng trong lòng lại rất buồn bã, khi cánh cổng Trịnh gia sau lưng nàng đóng lại, nàng vứt bỏ hết thảy hỗn loạn bên trong cánh cửa, nhưng lại không thể giấu nỗi buồn bã trong lòng. Cảm giác bất an đó vẫn còn đi theo nàng!

Nhìn đi! Nhìn nàng biến cuộc sống trên mây thành bùn như thế nào?

Dung Thù lúc này rất muốn có người mắng nàng một trận.

Hoắc Tiêu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dung Thù, hắn thật sự có mấy câu không mắng không vui, nhưng lại cố nhịn xuống. Một đêm nọ, sau khi Dung Thù và Trịnh Đình yêu nhau, Hoắc Tiêu uống đến say mèm, lúc đó Dung Lâm và Dung Tễ đã uống với hắn không ít.

Khi đó Dung Tễ chân thành nói với hắn, không phải cô nương nào cũng thích trúc mã bắt nạt nàng ấy, Gia Gia tuy không phải là công chúa, nhưng ở Dung gia, nàng chính là công chúa nhỏ của chúng ta, từ nhỏ cũng chỉ có hắn bắt nạt nàng, nên đừng trách sao nàng lại không thích hắn.

"A Tiêu! Thích một cô nương thì nên đặt nàng ấy vào lòng bàn tay dỗ dành, ta cũng thích đệ làm em rể của ta hơn, nhưng cái miệng của đệ như vậy.” Dung Lâm nhìn hắn thở dài không thôi. Trước đây hắn thường thuyết phục Hoắc Tiêu nói chuyện tử tế nhưng Hoắc Tiêu lại không thể kiềm chế được cái miệng mình.

Ba cha con Dung gia nuôi Hoắc Tiêu làm con rể, không ngờ lại nuôi Hoắc Tiêu không đúng cách, khiến cải thìa bọn họ cẩn thận trồng ở nhà bị lợn con bên ngoài lấy mất, ba người bọn họ cũng bức xúc không thua gì Hoắc Tiêu.

Lần này ông trời cuối cùng cũng cho hắn một cơ hội nữa để theo đuổi nàng, Hoắc Tiêu hết lần này đến lần khác cảnh báo bản thân phải kiềm chế cái mồm to của mình.

"Sao muội lại nghĩ ta sẽ mắng muội hả?" Hoắc Tiêu gạt bỏ ý định mắng người, mà vô cùng kiên nhẫn, ôn hòa hỏi.

"Sao huynh không mắng muội? có lần nào mà huynh không mắng muội?" Dung Thù bất đắc dĩ liếc hắn một cái.

Cổ họng Hoắc Tiêu giật giật, bây giờ hắn thật sự không có tâm tư muốn chửi, trong lòng nàng, hắn là người thích chửi như vậy sao!

"Đúng vậy, tất cả mọi người không đành lòng mắng muội, nhưng huynh là mắng muội dữ nhất, mặc dù có đôi khi nhớ lại, huynh mắng rất đúng." Giọng nói của Dung Thù nhỏ đến lạ thường truyền vào tai Hoắc Tiêu, Hoắc Tiêu đột nhiên cảm thấy l*иg ngực nghẹn ngào.