Chương 20: Đừng cởϊ qυầи của ta

Dung Thù hễ uống say là hồ đồ, thói quen cởϊ qυầи áo của người khác dường như cũng không thay đổi.

"Gia Gia, hiện tại ta và nàng đều đã lớn rồi. Cũng không phải là lúc mười tuổi, đừng có cởϊ qυầи của ta nữa!" Mười tuổi năm đó, cơn ác mộng bị lột áo và cởϊ qυầи vẫn còn đó, khi người Dung gia tìm thấy hai người, Hoắc Tiêu đang túm quần không buông tay, mà Dung Thù thì đang liều mạng muốn cởϊ qυầи hắn.

Càng tệ hơn là khi Dung Thù tỉnh rượu lại không nhớ được gì!

"Lớn rồi ư? Tỷ tỷ nhìn một chút coi lớn chưa nè!" Dung Thù trước khi xuất giá cũng là tiểu bá vương nghịch ngợm, điều không nên biết đều biết sơ sơ, thỉnh thoảng sẽ mở miệng trêu chọc mỹ nam tử, thiếu nữ xinh đẹp da mặt mỏng trong kinh, cũng có thể xem là kẻ bất lương, thế nhưng Dung Thù cũng chỉ là miệng thích chiếm tiện nghi, bình thường nàng làm người trượng nghĩa vừa nhiệt tình giúp người khác, cho nên danh tiếng cũng không đến nỗi tệ.

Trên đời này người thực sự bị Dung Thù chiếm được tiện nghi có lẽ là Hoắc Tiêu, nhưng Dung Thù lại hoàn toàn không nhớ rõ, làm cho Hoắc Tiêu có miệng khó trả lời.

"Dung Thù, nàng xem là phải chịu trách nhiệm đó!" Hoắc Tiêu nghiến răng nghiến lợi. Nữ nhân này thực sự không có lương tâm, năm mười tuổi nàng đã phá hủy trong sạch của hắn không nói, còn quên hết không còn một mảnh. Mà quên thì cũng thôi đi, còn tự tiện gả cho người khác!

Bây giờ nàng còn muốn lập lại chiêu cũ?

"Phụ trách, ông đây còn có thể không chịu trách nhiệm sao?" Dung Thù nở nụ cười, nhích lại gần Hoắc Tiêu, "A... Tiểu mỹ nhân."

Dung Thù sáp đến gần đến mức Hoắc Tiêu chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, hắn đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, dáng vẻ hiện tại của Dung Thù quá quyến rũ, điều này làm cho hắn có suy nghĩ không nên có.

Nghĩ đến đây, Hoắc Tiêu tự thấy mình có chút vô liêm sỉ, hôm nay mang rượu tới đây là hắn có ý đồ xấu sao?

Hoắc Tiêu nuốt nước bọt, hầu kết giật giật, hắn muốn phản kháng Dung Thù rất đơn giản, nhưng khi đôi môi đỏ và quyến rũ của Dung Thù sáp tới gần, hắn không có đẩy nàng ra, mặc dù hắn cảm thấy mình đang giậu đổ bìm leo, nhưng hắn vẫn biết thời biết thế, tiếp nhận nụ hôn có chút mạnh mẽ này của Dung Thù.

Dung Thù hôn lên khóe miệng Hoắc Tiêu, sau đó duỗi đầu lưỡi ra tinh nghịch miêu tả hình dáng đôi môi của Hoắc Tiêu. Dung Thù lúc này đang trong trạng thái thần trí mê ly, năm năm hôn nhân không như ý, chuyện phòng the không như ý, làm cho một thiếu phụ đang trong thời kỳ trổ hoa có chút tịch mịch trống trải không nói ra được.

Không thể nói thành lời, đã bao nhiêu lần nàng tưởng tượng ra mỹ thiếu niên không tồn tại kia, dịu dàng lại lưu luyến nàng, ánh mắt của Dung Thù có chút tan rã, nàng chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt thật sự rất đẹp trai, đẹp không gì sánh nổi để hình dung nam tử này cũng không quá đáng.

Có lẽ Dung Thù chưa bao giờ xem Hoắc Tiêu là đối tượng, cho nên nàng sẽ không bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, nhưng khi nàng say xỉn, khuôn mặt này lại trông vô cùng hấp dẫn.

"Ca ca tốt ơi, chàng yêu thương em đi!" Dung Thù lẩm bẩm, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ngập nước, "Không có ai thương em cả." Nàng như ai oán như nức nở, thổ lộ tâm sự sau khi say rượu, đối với nàng mà nói, tất cả những gì xảy ra bây giờ chỉ là một giấc mộng xuân thông thường mà thôi.

Giấc mơ đến từ mong mà không có được.