Chương 21: Để tỷ tỷ xem nào

Nàng không thể yêu cầu bất cứ điều gì trong tám cái khổ của cuộc sống, và nàng luôn không thể thoát khỏi nó.

"Yêu thương em đi." thấy Hoắc Tiêu không có phản ứng gì, hai tay Dung Thù không ngừng di chuyển trên người Hoắc Tiêu, bá đạo ngồi lên đùi Hoắc Tiêu.

"Dung Thù, đây là nàng tự mình yêu cầu, sau này đừng trách ta." Hoắc Tiêu cắn răng.

Dung Thù căn bản không nghe rõ Hoắc Tiêu đang nói cái gì, nàng làm theo du͙© vọиɠ của mình, lần nữa dâng đôi môi đỏ mọng lên.

Hoắc Tiêu thấp giọng chửi một tiếng. "Mẹ kiếp!" Nếu hắn còn có thể nhịn được, hắn có còn là đàn ông không? Dù sao vốn dĩ hắn định theo đuổi Dung Thù, mặc dù một lần bỏ qua mấy bước, nhưng cuối cùng đều dẫn đến một kết quả tương tự, đúng không? Lần này hắn sẽ không buông tay nữa.

Nụ hôn đầu tiên của Hoắc Tiêu bị Dung Thù không có lương tâm cướp đi từ năm mười tuổi, từ đó đến nay hắn đã quyết một lòng vì nàng, nhưng nàng hay lắm, thoải mái gả cho một tiểu bạch kiểm.

"A..." Vốn dĩ đó là hành vi điên cuồng của Dung Thù, nhưng sau khi Hoắc Tiêu gia nhập thì lại trở nên kiều diễm lưu luyến.

Hoắc Tiêu đảo khách thành chủ, ôm mặt Dung Thù, hung hăng cạy miệng của nàng ra, nếm thử mùi vị đặc trưng của nữ tử mà chỉ trên người nàng mới có, mùi rượu đặc biệt say lòng người.

Dung Thù từ chủ động biến thành bị động, bị động bị hắn mυ"ŧ hôn, nàng tự nhiên nhắm hai mắt lại, mí mắt run run, lông mi như cánh quạt chớp chớp, mặc dù đã gả cho người khác, nhưng nàng chưa bao giờ bị đối xử càn rỡ thô lỗ như thế này.

Trong đầu Dung Thù trống rỗng, hai tay tự nhiên đặt trên bờ vai rắn chắc của Hoắc Tiêu, nụ hôn này kéo dài một lúc lâu, Dung Thù chỉ cảm thấy môi lưỡi có chút tê dại, đầu óc vẫn luôn không tỉnh táo lắm, nhưng đến giờ phút này nàng đã có lại mấy phần ý thức.

Ngay khi Dung Thù sắp hết hơi, Hoắc Tiêu cuối cùng cũng buông Dung Thù ra, ngực Dung Thù phập phồng lên xuống, mở to mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Hoắc Tiêu hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, hỏi: "Ta là ai?"

Nếu như Dung Thù không nhận ra hắn, vậy hôm nay hắn đành phải coi như không có gì, hắn vẫn hy vọng Dung Thù biết mình đang làm gì, ít nhất Dung Thù phải biết ở cùng nàng là Hoắc Tiêu hắn!

Dung Thù đột nhiên cảm thấy có chút uất ức, toàn thân nàng nóng bừng, nàng luôn cảm thấy mình đang khao khát một thứ gì đó, mà chỉ có người đàn ông trước mặt mới có thể đưa cho nàng, nhưng hắn lại keo kiệt và giấu diếm, không muốn chia sẻ với nàng chút nào!

"Hoắc Tiêu!" Nàng nhớ ra, chính là Hoắc Tiêu! Quỷ hẹp hòi trước mặt này chính là Hoắc Tiêu, Hoắc Tiêu từ nhỏ cái gì cũng đều muốn tranh với nàng.

"Đúng vậy, là ta, nàng phải nhớ rõ cho ta, đừng tỉnh lại liền không thừa nhận, nàng có nghe thấy không?" Sự vướng mắc trong lòng hắn lúc này đã biến mất, Hoắc Tiêu ôm chặt nàng vào lòng, đôi tay di chuyển rồi vuốt ve cơ thể nàng một cách vụng về, mọi thứ trên người nàng đều mềm mại, rất giống với những gì hắn tưởng tượng.

Hai người bọn họ đã không còn là những đứa nhóc mười tuổi nữa, cơ thể hắn đã sớm trải qua năm tháng rèn luyện, đã trở thành một nam nhân có thân hình cường tráng, mà nàng cũng không còn là bé gái có dáng người phẳng lì nữa, mà là một nữ nhân trưởng thành có đường cong lả lướt, bàn tay của hắn đặt lên eo và mông nàng, chỉ cảm thấy cho dù cách quần áo đều có thể cảm nhận được xúc cảm non mềm kia.

Dung Thù: Để tỷ tỷ nhìn xem có lớn không!

Hoắc Tiêu: Nó rất lớn, đừng cởϊ qυầи của ta mà!