Chương 22: Còn không mau cởi ra!

Tim Hoắc Tiêu đập thình thịch, hắn chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân bị chia làm hai phần, một phần xông lên mặt, một phần khác thì lao xuống bên dưới, vừa hưng phấn vừa vui vẻ, hắn không biết tiếp theo phải làm những gì, chuyện này có vẻ như không trực quan như hắn tưởng tượng, trong lòng Hoắc Tiêu có chút bối rối, giống như một thằng nhóc choai choai động tình, muốn gây ấn tượng với cô gái mình yêu thích, nhưng thực tế hắn lại không hiểu gì cả.

"A... " Dung Thù phát ra một tiếng càu nhàu, nghe có vẻ hơi bất mãn, hai tay nàng đẩy ngực Hạ Tiêu, hơi nới rộng khoảng cách giữa hai người.

"Ngốc quá!" Nàng khịt khịt mũi, sau đó tay chân vụng về bắt đầu kéo vạt áo hắn, "Còn không mau cởi ra!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đầy men say, trong đôi mắt sáng ngời kia có chút lấp lánh, khóe môi hồng hào khẽ nhếch lên, miệng thì mắng nhưng trên mặt dường như đang mỉm cười, trông nàng đáng yêu biết bao, Hoắc Tiêu chỉ cảm thấy mình sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.

Dung Thù thuần thục cởϊ qυầи áo của Hoắc Tiêu, chỉ chừa lại cho hắn một cái quần, nàng sờ lên l*иg ngực cường tráng của Hoắc Tiêu, bàn tay nhỏ bé nàng lướt qua bộ ngực rắn chắc của hắn, những nơi mà bàn tay nàng chạm vào nóng hổi, những nơi không có vết sẹo thì cứng như sắt bọc nhung tơ, nhưng làn da sờ lên rất thích, những vết sẹo lồi lõm đều là chiến tích công huân của nam tử.

"A... Thực cường tráng, chàng sờ sờ một cái xem, ta không có cường tráng như chàng đâu!" Đúng là không thể lý luận với người say rượu, bây giờ Dung Thù làm gì đều chỉ dựa vào tâm huyết dâng trào nhất thời, hoàn toàn không suy nghĩ gì cả, tất cả ý tưởng thoáng qua của nàng đều được nàng thực hành, nàng kéo bàn tay to của Hoắc Tiêu đặt lên ngực mình, "Không tin, chàng sờ, chàng sờ sờ thử đi."

Hoắc Tiêu bị hành động giật mình này làm cho mặt mày đỏ lựng, Dung Thù dùng hai tay nắm lấy bàn tay của hắn, rồi cọ thật mạnh vào bộ ngực mềm mại của mình.

Kỳ thật từ lúc tám tuổi, hắn đã mơ hồ biết mình rất thích Dung Thù, nhưng lúc đó hắn không biết nên bày tỏ như thế nào, hắn chỉ cảm thấy khi mình chọc nàng tức giận là trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ, nhưng bây giờ hắn thực sự rất hối hận.

Hoắc Tiêu làm theo trái tim mình mách bảo, hai tay bắt đầu cởϊ áσ Dung Thù, động tác của hắn rất vụng về, hắn chưa bao giờ biết quần áo của nữ nhân lại phức tạp như vậy.

"Ngốc quá!" Dung Thù chu môi lầm bầm một tiếng, hất tay hắn ra, dễ dàng cởϊ áσ ngoài, còn tiện tay ném đi, chỉ để lại quần áo trong màu hồng bên trong, Hoắc Tiêu lúc này mới cảm thấy không đúng lắm, hắn đè tay nàng lại, có chút nóng nảy nói, "Vẫn còn ở bên ngoài, một cô nương sao có thể cởϊ qυầи áo được chứ?" Mặc dù xung quanh không có ai khác, nhưng người đàn ông chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này vẫn cảm thấy có chút cục xúc bất an