Chương 47: Cầu sinh sa mạc 8

Hơn nữa cô là một cô gái, vốn yếu ớt. Nếu thật sự xảy ra xung đột, cô chắc chắn không lấy được lợi ích gì. Cho nên cô vẫn luôn chiến đấu kiểu phòng vệ, vẫn nghĩ cách kéo dài thời gian không cho chuyện tệ nhất xảy ra… Cũng không thể phủ nhận chính là tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ khϊếp đảm và yếu đuối.

"Anh từng gϊếŧ rất nhiều người sao?" Thẩm Tiêu hỏi người đàn ông đi ở phía trước.

"Đúng vậy, cho nên cách tôi xa một chút." Giọng điệu của người đàn ông không chút để ý.

"Anh chắc chắn chưa từng gϊếŧ người vô tội."

"Ai biết được."

"Giáo dục tôi được nhận nói cho tôi biết, người chỉ có ý xấu lại không thực hiện không tính là phạm tội." Thẩm Tiêu nói.

Lúc này người đàn ông trực tiếp không để ý cô.



Khi Thẩm Tiêu và người đàn ông anh tuấn trở lại nơi đóng trú, dù cho xung quanh tối đen như mực, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đáng ghét dán lên trong bóng đêm. Cô rũ đôi mắt xuống, trở lại vị trí nghỉ ngơi lúc trước.

Bình minh ngày kế tiếp, Thẩm Tiêu theo đội ngũ xuất phát. Dựa theo trước kia, bình thường cô đều đi ở cuối cùng, nhưng lần này không phải cô đi ở cuối cùng, hai người đàn ông nhìn cô luôn mang theo vài phần đáng khinh cố ý đi theo phía sau cô, phơi dưới cái nắng nóng cháy, Thẩm Tiêu thường thường có thể nghe được lời bình về cô của bọn họ.

"… Chân đủ dài, nhưng trên người không có mấy lượng thịt…"

"Da có hơi đen, đáng tiếc, tôi thích nhất là con gái da trắng."

Bọn họ cố ý không hạ giọng, mỗi một câu vừa nãy Thẩm Tiêu đều có thể nghe thấy. Thẩm Tiêu lạnh mặt, không để ý bọn họ. Nào biết hai người đàn ông này ngày càng thậm tệ hơn, còn có ý đồ chạm vào cô, mãi cho đến khi Thẩm Tiêu dùng dao găm ở trên tay chém một nhát, bọn họ mới thu liễm.

Lại là một buổi tối nọ, trời vẫn chưa tối hẳn, Giang Vân Chỉ và người đàn ông vạm vỡ kia muốn đến phía sau lưng một tảng đá to. Thẩm Tiêu nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ rời đi, ánh mắt rét run. Cô chú ý tới, mấy ngày nay đều là Giang Vân Chỉ chủ động trêu chọc…

Theo tiếng động mờ ám truyền đến, ánh mắt của hai người đàn ông kia lại dừng ở trên người Thẩm Tiêu. Ánh mắt của người đàn ông lại giống như nọc độc trên người con rắn độc, vừa trắng dã lại khiến người ta ghê tởm. Nhưng trước mắt thời cơ còn chưa tới, Thẩm Tiêu chỉ có thể chịu đựng trước.

Lại hai ngày trôi qua, khi mọi người thấy dãy núi sắp trong tầm mắt, giữa trưa đoàn người như mọi ngày dừng lại nghỉ ngơi một chút, Thẩm Tiêu vốn định thừa dịp hừng đông chợp mắt một lát, chờ thức dậy vốn định lấy ít đồ ăn từ trong ba lô khôi phục một thể lực, lại trong lúc vô ý thoáng thấy một con bò cạp màu nâu không biết khi nào thì lén ẩn núp ở dưới góc áo của cô.

Thẩm Tiêu từng thấy bò cạp, lúc trước người đàn ông vạm vỡ đó chính là bắt một con bò cạp đứt đuôi, sau đó nuốt sống vào bụng. Giang Vân Chỉ còn hỏi anh ta có độc hay không, anh ta nói độc tính kịch liệt, nhưng bò cạp đứt đuôi thì đánh rắm cũng không có.

Mà hiện tại, một con bò cạp như thế làm ổ ở bên người cô.

Nhịn xuống sợ hãi, Thẩm Tiêu cố gắng không kinh động nó, sau đó thò tay vào túi áo da, từ phía sau vồ mạnh một cái, bắt được con bò cạp. Hiện tại toàn thân cô không chỗ lộ ra, ngược lại không lo lắng sẽ bị bò cạp chích. Nhưng mà, có một con bò cạp như vậy, "cơ hội" cô đã chờ đợi nhiều ngày cũng đã xuất hiện.

Buổi tối ở sa mạc vẫn như bình thường, rất nhanh, nắng chiều phủ xuống, đêm tối chiếm đoạt sa mạc từng chút một. Rất hiếm hoi, đêm nay thế nhưng xuất hiện ánh trăng. Ánh trăng sâu kín, ảm đạm có hơi rùng người.

Không biết có phải người đàn ông anh tuấn biết tính toán của Thẩm Tiêu hay khong, sau khi bầu trời tối đen, anh lập tức đứng dậy rời khỏi nơi trú đóng. Thẩm Tiêu thấy thế, cố ý đợi một lúc, sau đó đứng dậy đi về hướng rời xa đám người.

Thấy cô đứng dậy rời đi, hai người đàn ông trong nơi trú đóng nhìn nhau, một người trong đó mập mờ nói "Cậu trước" , một người khác lập tức đứng lên cùng, lần mò hướng tới phương hướng Thẩm Tiêu rời đi.

Trên sa mạc đá trống trải, gió đêm có hơi lạnh. Nhưng trong lòng người đàn ông đã có chút nóng, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra kế tiếp, lại không khỏi kéo cổ áo.

Vốn anh ta không nghĩ tới việc này, nhưng ai kêu con đàn bà Giang Vân Chỉ đó mỗi buổi tối giống như động dục, kêu vừa dâʍ đãиɠ vừa quyến rũ, nghe nhiều, anh ta cũng tà hỏa đầy mình.

Nhổ một ngụm nước miếng vào không khí, người đàn ông tìm bóng dáng Thẩm Tiêu khắp nơi. Đi liên tục hơn một trăm bước, anh ta rốt cuộc nhìn thấy một bóng đen ngồi xổm phía trước.

Thì ra ở đây.